Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1585 - Trên Bàn Lại Có Một Bát Cơm (2)



Chương 1585 - Trên Bàn Lại Có Một Bát Cơm (2)




Cố Xán nói với vẻ mặt chân thành: “Chỉ giết cô ta thôi thì không được, người muốn chết ở Thư Giản hồ quá nhiều, Trần Bình An chắc huynh không biết, ở nơi vô pháp vô thiên như Thư Giản hồ này, nếu ai giết ta, ta chỉ giết lại người đó thì đúng là được xem như tâm địa thiện lương như bồ tát rồi, sẽ khiến cho mấy vạn sơn trạch dã tu, còn có mấy thành trì phụ thuộc đảo chủ và tất cả mọi người xem thường chế giễu.”
Đại khái là Cố Xán sợ Trần Bình An không tin mình nên quay đầu hỏi Tiểu Nê Thu: “Có đúng vậy không? Ta không có lừa gạt Trần Bình An đúng không?”
Tiểu Nê Thu vô pháp vô thiên nhất Thư Giản hồ rụt rè gật đầu.
Người phụ nữ có thể trở thành một Kim Đan Địa tiên Kim Đan, lại có can đảm đi ám sát Cố Xán tất nhiên không ngốc, trong phút chốc nàng ta đã nhận ra ý của cây cỏ cứu mạng kia, mình sẽ có thể bị giết? Cô ta lập tức như rơi vào hầm băng, lúc cúi đầu, ánh mắt không ngừng đảo quanh.
Trần Bình An nhìn về phía cô, hỏi: “Nếu như nói ta cam đoan chỉ giết một mình ngươi, những người khác có liên quan đến ngươi đều có thể sống sót, ngươi thấy thế nào?”
Người phụ nữ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ: “Ta biết ngài là người tốt, sao lại không bỏ qua luôn cho cả ta? Ta biết sai rồi, ta không nên ám sát Cố Xán, cam đoan về sau ta mà nhìn thấy Cố Xán thì sẽ chủ động đi đường vòng. Cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, van xin ngài mà!”
Trần Bình An chầm chậm nói: “Nếu như hôm nay các ngươi ám sát thành công, Cố Xán quỳ trên mặt đất cầu xin các ngươi bỏ qua cho hắn và mẹ ruột của hắn, ngươi có đồng ý không? Ngươi trả lời ta một câu thật lòng là được.”
Người phụ nữ lau nước mắt nói: “Coi như ta có đồng ý bỏ qua cho Cố Xán nhưng tên kiếm tu của vương triều Chu Huỳnh kia nhất định sẽ ra tay giết người, như chỉ cần Cố Xán cầu xin ta, ta nhất định sẽ bỏ qua cho mẫu thân Cố Xán, ta sẽ ra mặt bảo vệ người phụ nữ vô tội kia, nhất định sẽ không để cho bà ấy bị bắt nạt.”
Nụ cười của Cố Xán càng thêm rực rỡ.
Đương nhiên hắn biết người phụ nữ này đang bốc phét vì mạng sống mà nói ra những lời lừa người dối quỷ, Cố Xán cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng mà, có quan hệ gì đâu? Chỉ cần Trần Bình An đồng ý nói thêm hai câu, đồng ý không tức giận với hắn nữa thì bỏ qua một hai con sâu con kiến cũng không phải là không được. Đừng nói cô ta chỉ là tiện mệnh Địa tiên Kim Đan, đến cả cửu tộc cô ta cũng chẳng là gì quan trọng, những mưu toan, hứa hẹn và tu vi của đám sâu kiến này đều không đáng một văn tiền, Cố Xán hắn vốn không để trong lòng, giống như lần này cố ý đi đường vòng đến chỗ yến hội vậy, không phải cũng vì chơi vui thôi sao? Không phải để trêu chọc đám người nghĩ lầm là mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay sao?
Trần Bình An chầm chậm nói với Cố Xán: “Cô giết nàng trên đường, ta không thấy có gì sai, ở đây giết nàng cũng được, chờ đến Thanh Hạp đảo rồi giết cũng được luôn.”
Cố Xán sửng sốt một chút.
Trần Bình An hỏi: “Lúc nãy ở trên đường, ngươi gọi cô ta là gì?”
Cố Xán suy nghĩ lại: “Thẩm thẩm.”
Trần Bình An hỏi: “Ta gọi mẫu thân ngươi là gì?”
Cố Xán rầu rĩ đáp: “Cũng là thẩm thẩm.”
Trần Bình An lẩm bẩm nói: “Người một nhà đầy đầy đủ đủ, người một nhà đoàn đoàn viên viên.”
Tròng mắt Cố Xán đột nhiên đỏ lên, cúi đầu xuống: “Vậy cuối cùng là muốn ta làm thế nào đây, giết cô ta hay là thả cô ta, huynh mới không tức giận, không bực bội, không còn ngó lơ ta giống như lúc này, Trần Bình An, huynh nói đi, ta làm.”
Trần Bình An xoay người: “Tùy ngươi, ta đến Thanh Hạp đảo thăm thẩm thẩm, có thể nói chuyện xong sẽ đi ngay.”
Trần Bình An không nói thêm gì nữa.
Cố Xán nghiến răng nghiến lợi, hốc mắt ướt át, đôi bàn tay siết chặt.
Cố Xán tâm ý tương thông với Tiểu Nê Thu, không cần Cố Xán nói gì Tiểu Nê Thu cũng hiểu, xách Địa tiên Kim Đan như là xách gà, chộp lại nhốt vào một gian mật thất nhỏ trên tàu.
Từ đầu đến cuối Trần Bình An đều đứng ở đầu thuyền.
Trong lúc đó Cố Xán đã đi lên tầng cao nhất một chuyến, tâm trạng phiền muộn hất đổ tất cả chén bát trên bàn, mấy khai khâm tiểu nương nơm nớp lo sợ, không biết vì sao tiểu chủ nhân suốt ngày cứ cười tủm tỉm, hôm nay lại nóng nảy như vậy.
Tiểu Nê Thu đứng ở một bên cũng có hơi phiền muộn bực bội.
Cố Xán ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Tiểu Nê Thu, nở nụ cười dương dương đắc ý nói: “Tiểu Nê Thu, đừng sợ, Trần Bình An chỉ bực bội giận dỗi với ta thôi, khi còn bé đều là như vậy đấy, sau khi chọc huynh ấy giận xong, mặc kệ ta có đi theo nói năng nhỏ nhẹ thế nào huynh ấy cũng đều không thèm để ý ta, giống hệt như hôm nay vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy ta hoặc mẫu thân ta bị hàng xóm láng giềng trong trấn nhỏ khi dễ thì vẫn giúp chúng ta. Sau lúc đó ta lại vừa khóc vừa gào, Trần Bình An chắc chắn sẽ không tức giận nữa. Haizz, chỉ tiếc chính là bây giờ ta không còn là tên nhóc với hai hàng nước mũi nữa, đây chính là pháp bảo lớn nhất của ta, hiểu không? Mỗi lần Trần Bình An giúp ta và mẫu thân, chỉ cần vừa thấy ta quệt nước mũi là huynh ấy sẽ không kìm được mà cười phá lên, sau mỗi lần như vậy, huynh ấy đều sẽ không còn giận ta nữa.”
Tiểu Nê Thu cũng gật gật đầu.
Chỉ có Cố Xán và chính nó mới biết được vì sao lúc ấy ở trên đường nó lại lùi một bước.
Nó sợ thật đó.
Đó là một loại e sợ và kính sợ liên quan đến đại đạo căn cơ của nó.
Chỉ sợ đến cả Trần Bình An cùng với cả tòa Ly Châu động thiên và sư phụ Cố Xán bây giờ là Đoạn Giang chân quân Lưu Chí Mậu cũng không biết rõ nguyên do.
Bởi vì Tiểu Nê Thu này không giống như con cá chép vàng bị Lý Nhị bị nhốt trong giỏ Long vương, còn có con tắc năm chân trong vườn nhà Tống Tập Tân, có thể thành công bắt được Tiểu Nê Thu là một cơ duyên to lớn, chính là cơ duyên của bản thân Trần Bình An! Là cơ duyên do Trần Bình An chỉ dựa vào bản thân tự tay bắt lấy khi ở Ly Châu động thiên, hơn nữa còn có cơ duyên có thể nắm giữ trong lòng bàn tay! Nhưng Trần Bình An xuất phát từ bản tâm, đã tặng cho Cố Xán cũng đồng thời có được linh tính, từ bản tâm đi xin xỏ mình con cá đó, như vậy chẳng khác nào là tự mình tặng cơ duyên của mình đi, chuyển thành đại đạo cơ duyên của Cố Xán.



Bạn cần đăng nhập để bình luận