Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1040: Bạch Y Vào Thành, Không Dám Gí

Chương 1040: Bạch Y Vào Thành, Không Dám GíChương 1040: Bạch Y Vào Thành, Không Dám Gí
Chương 1040: Bạch Y Vào Thành, Không Dám Gõ Cửa (3)
Lão nhân không chút động dung, mắt trợn trừng hệt như Kim Cương nộ mục trong đại điện chùa miếu: "Cần ngươi quản? ! Đã thỏa thuận ngươi mang “Thanh Thanh cô nương” rời khỏi thiên hạ này, ta sẽ cầm bộ La Hán kim thân tói cho ngươi, Chu Phì ngươi dám nuốt lời, ta dám giết ngươi!"
Chu Phì bị chọc cười: "Ngươi đúng là lão lừa ngốc, kêu một chiếc váy áo là Thanh Thanh cô nương, ngươi không xấu hỗ à?" Lão nhân nhất thời cứng họng, có chút chột dạ.
Chu Phì chỉ chỉ Phàn Hoàn Nhĩ ở phương xa, mắt lộ vẻ tán thưởng: "Vị đệ tử đích truyền của Đòng Thanh Thanh, chủ nhân tương lai Kính Tâm trai kia e rằng chính là nhục thân đời này của Trích Tiên Nhân Đồng Thanh Thanh! Năm đó cô ta trước là phản lão hoàn đồng, giống hệt Du Chân Ý, bộ dạng như trẻ con, lại buông bỏ cảnh giới tu vị không cần, xuôi dòng sinh trưởng, trở thành nữ tử tuổi trẻ Phàn Hoàn Nhĩ, cộng thêm Kính Ngưỡng lâu giúp cô giấu trời qua biển, ngươi ta, người thiên hạ, thậm chí bao gồm cả Đinh Anh đều bị cô ta qua mặt!”
Chu Phì bật cười ha hả: "Cả chính mình cũng lừa, Đồng Thanh Thanh, coi nhưữ ngươi ngoan dộc! Thôi thôi, đều là ngoại vật.”
Chu Phì vung tay áo lên, mặc cho váy áo màu xanh bay đi.
Không có váy áo màu xanh, cũng đồng nghĩa với muốn lấy bộ kim thân La Hán thì chỉ có thể cướp đoạt từ tay Vân Nê hòa thượng.
Nhưng Chu Phì sau một phen cân nhắc hơn thực thì buông bỏ cả hai phúc duyên, chỉ cần xếp hạng đại tông sư thứ ba mà thôi.
Thế là đủ để mang đi Ma giáo Nha Nhị.
Tòa Ngẫu Hoa phúc địa này, đối với Trích Tiên Nhân Luyện Khí sĩ ở Hạo Nhiên thiên hạ mà nói, thì là một nơi bó tay bó chân, hạn chế trùng trùng, không cách nào xuống tay.
Tên Trần Bình An kia xuất hiện quấy rối toàn bộ bố cục, Đinh Anh còn có thể chết, tòa thiên hạ này còn ai dám nói mình sẽ không chết?
Chu Phì lo mình sẽ lật thuyền trong mương, đến lúc đó ngay cả hắn cũng bị người mổ. Tuy nói không trở ngại bản thân rời khỏi Ngẫu Hoa phúc địa, nhưng vậy thì tốn thát lớn quá.
Trước mắt vấn đề lớn nhất nằm ở trong mười người đứng đậu thiên hạ thì đã chết mắt hai người, một đầu một đuôi, Đinh Anh và Phùng Thanh Bạch.
Còn thừa lại tám người, đồng nghĩa với còn cần phải chết đi năm cái tên nữa thì khi đó hứa hẹn trên phong mật thư kia mới có thê có hiệu lực.
Lục Phảng không hỗ là bạn tốt nhiều năm của vị gia chủ Khương thị này, rất nhanh liền nghĩ thông then khớp bên trong: "Yên tâm, sáu mươi năm sau, có ta coi chừng, Chu Sĩ nhất định có thể tiến vào ba người đứng đầu."
Chu Phì lần đầu tiên chọn chủ động lui nhường một bước, Vân Nê hòa thượng đương nhiên không nguyện, lại không dám quá mức bức người, bèn theo gót "Thanh Thanh cô nương” kia, cùng lúc đi tới bên người Phàn Hoàn Nhĩ.
Hai tay cô gắng sức xoa xoa mi tâm.
Sau đó vị mỹ nhân tuyệt sắc tuổi tác còn trẻ này nâng người dậy, hai tay vỗ vỗ gò má, ba ba vang dậy.
Phàn Hoàn Nhĩ vươn ra hai ngón tay, nắm lấy cổ áo chiếc váy màu xanh trước người, run lên vài cái, khoác lên thân mình, sau đó lại tháo ra, tiện tay ném nó cho lão hòa thượng, cô cười nói: "Yên tâm,"Thanh Thanh cô nương" của ngươi vẫn còn, ngươi chỉ cần đi Cổ Ngưu Sơn bên kia chờ đợi, rất nhanh thôi cô ta sẽ khôi phục khí tức. Cô ta vốn là chủ nhân thực sự của chiếc váy áo này, hồn phách ta chẳng qua là ở nhờ vài chục năm mà thôi, hơn nữa sau khi vào ở đã bị chính ta phong ấn, không khác gì vật chết, như thế mới không dễ bị Đinh Anh phát hiện. Cho nên nhiều năm qua ngươi nói gì đó với chiếc váy này, là lời Phật hay là tình thoại, ta đều không nghe được một chữ." Lão hòa thượng cầm váy áo trước ngực, mặt thoáng đỏ lên.
Phàn Hoàn Nhĩ nheo mắt lại, sa vào trầm tư, không để ý tới tên hòa thượng sớm động phàm tâm kia nữa.
Ký ức dần dần khôi phục, như một dòng suối mát chảy xuôi tiền vào tâm điền, lại bị cô cố ý gác bỏ trong góc tâm hồ, tạm thời không quản.
Mà lấy thân phận "đệ tử Kính Tâm trai Phàn Hoàn Nhĩ" bắt đầu suy xét mọi chuyện từ đầu.
Sư tỷ Chu Thù Chân thu đồ đệ thay sư phụ, đón mình khi còn nhỏ tuổi về tông môn, ở cám địa Kính Tâm đình, Phàn Hoàn Nhĩ chỉ vái ba vái bức họa quyền kia.
Cô từng là người muốn nhìn thấy "Đồng Thanh Thanh" nhất dưới gầm trời này, thế là Chu Thù Chân tặng cho cô một chiếc gương đồng.
Cô học Bạch Viên Bối Kiếm Thuật, được giang hồ xưng là "Lưng đeo kiếm, bằng với có hai Phàn Hoàn Nhĩ”.
Nhưng Phàn Hoàn Nhĩ phát hiện một kiếm sau cùng của môn tuyệt học này, trong thiên hạ hình như căn bản không ai dùng được, đã không có kiếm như thế, cũng không có thể phách võ phu như thế, nhưng đương sơ Chu Thù Chân vẫn cứ chấp ý muốn cô chuyên tâm nghiên cứu Bạch Viên Bối Kiếm Thuật.
Bởi thế trước đó khi ở Bạch Hà tự, Trích Tiên Nhân Trần Bình An mới sẽ cảm thấy kỳ quái, vì sao Phản Hoàn Nhĩ rõ ràng cận Đạo”, lại nhưữư mang vật nặng đi đường, hành tâu rất kỳ quái, bởi vì thần hồn thiếu hơn nửa, giống như một người có xác không hồn, làm sao có thế linh động cho được.
Phàn Hoàn Nhĩ cũng từng hỏi dò thái tử Ngụy Diễn lúc ở trên cầu, rằng có hay không thường xuyên gặp được người và chuyện như từng quen biết. Về sau ở phủ thái tử, lão đầu bếp tu vị vốn là thiên hạ đệ tam cũng thoáng cái liền nhìn ra dị thường của Phàn Hoàn Nhĩ, chỉ có điều đương thời lão nhân làm tưởng cô chỉ là chuyển thế của vị Trích Tiên Nhân nào đó, cho nên trên người mới quanh quần chút khí tức nào đó.
Nghĩ đến hai lần thần xui quỷ khiến chủ động đi tìm Trần Bình An.
Phàn Hoàn Nhĩ nhếch môi cười khẽ. Ghê thật, phải có lai lịch gì mới có bản lãnh khiến Thái Thượng sư thúc tổ đáp ứng đề hắn bám lên thân mình? Vượt hiểm hàng lâm Ngẫu Hoa phúc địa chỉ để cảnh báo cho Trần Bình An? Đáng tiếc phương thiên địa này quy củ quá lớn, muốn luồn sơ hở không hề dễ dàng, cho nên hai lần kia "Phàn Hoàn Nhĩ" đều chỉ có thể trừng mắt, không cách nào nói ra nửa chữ, mà tên Trần Bình An đó, chắc cũng chỉ coi mình là kẻ điên?
"Phàn Hoàn Nhĩ" giẫm chân lên đầu tường phế khư, thân thể nhướng ra trước, một cánh tay đặt ở trên trên đùi, nhìn về phương xa, ý cười nồng nặc.
Khi đó ở trong chợ đêm, bên bàn cạnh cô và Trần Bình An có hai người nhìn như phàm phu tục tử đang chửi mắng, song phương đập bàn trừng mắt, mắng cái gì mà cả nhà ngươi là đồ đĩ, quá tam ba bận, nếu không ta sẽ trực tiếp mở kỹ viện trong nhà ngươi.
Thâm ý thực sự đương nhiên nằm ở cái câu "quá tam ba bận" kia.
Chẳng qua những lời mắng chửi này cũng chẳng ra làm sao, vừa nghe liền biết là tác phẩm của tiểu đạo đồng chết tiệt kia, lần này quay về Hạo Nhiên thiên hạ, dù Thái Thượng sư tổ ngăn lại, mình cũng phải cho đứa trẻ ranh sớm đã nhìn không thuận mắt kia một bài học. Chín mươi năm qua, Định Anh máy lần tình cờ gặp được mình, hẳn không phải là tiểu đạo đồng tự tiện chủ trương, nhưng cái lần bị môn chủ Binh Phù môn bắt đi, cô dám chắc tuyệt đối là tiểu vương bát đản thù dai kia đang trêu cợt mình. Tuy hữu kinh vô hiểm, nhưng quay đầu nghĩ lại vẫn khó chịu không thôi.
Mà lại bởi vì chuyện bám lên thân.
Thái Thượng sư tổ phá hỏng quy củ Ngẫu Hoa phúc địa, cũng hại cho tất cả mưu đồ của "Kính Tâm trai Đồng Thanh Thanh" đều trôi theo dòng nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận