Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 988: Đáy Mắt Dưới Chân (2)

Chương 988: Đáy Mắt Dưới Chân (2)Chương 988: Đáy Mắt Dưới Chân (2)
Chương 988: Đáy Mắt Dưới Chân (2)
Nhìn nam nhân được người người vây quanh, ở trong đó cao đàm khoát luận, giữa hai hàng mi phụ nhân không dấu được vẻ buồn phiền vì sinh kế, nhưng trong ánh mắt lại bừng lên tia sáng ngưỡng mộ.
Nàng nhìn nam nhân của mình, còn cán tướng đắc lực nhát, dám đánh dám giết nhất của nam nhân nàng, một vị thiếu niên cao lớn lại len lén nhìn nàng.
Trần Bình An ngồi cách bọn họ khá xa, gọi hai bầu rượu, một bầu đỗ vào hồ lô dưỡng kiếm, một bầu uống ngay lập tức.
Phụ nhân trẻ tuổi khẽ cắn răng, báo cao giá hai bầu rượu, muốn vị công tử này trả ba mươi văn tiền, may mà người đó phảng phát không biết giá cả thị tỉnh, không chút do dự liền móc tiền, phụ nhân có phần hỗ thẹn, liền cầm thêm cho hắn hai đĩa đồ nhắm tự mình làm, người đó đứng dậy cười cảm ơn nàng.
Phụ nhân đỏ mặt, vội vàng vặn eo xoay người, không dám nhìn gương mặt tuần tú lịch sự kia.
Bên kia bàn rươu đã kín người hết chỗ, nam nhân tuổi gần ba mươi nương theo tửu ý, nói đến một ngày các huynh đệ sẽ có một mảnh địa bàn thực sự ở kinh thành, đến lúc đó người người uống rượu ăn thịt, thấy đám quan lão gia giữa hông treo đao cũng không cần sợ, đến lúc đó người ta nhất định phải thành khẩu cầu lên xưng huynh gọi đệ cùng chúng ta sau này lại đòi mấy bức xuân liên máy chữ phúc từ tay Mã tú tài vẫn hay xem thường chúng ta kia, để xem lúc ấy hắn còn dám liếc mắt nhìn người, có gan nói một chữ không hay không...
Nam nhân càng nói càng hăng say, người nghe tâm thần dập dờn, lớn tiếng khen hay, nước bọt tung tóe.
Đặc biệt là đám thiếu niên huyết khí phương cương, uống rồi nôn nôn rồi lại uống, về đến cạnh bàn, mắt say mông lung, lờ mờ nhìn bốn phía toàn là huynh đệ, chỉ cảm thấy nhân sinh sống thế này đúng là thống khoái, quá thống khoái!
Trần Bình An lặng lẽ rời khỏi quán rượu.
Đi xa rồi hắn nhịn không được quay đầu nhìn một cái, như là nhìn thấy chính mình và Lưu Tiện Dương, con sên Cố Xán năm đó, ba người cũng ngồi ở kia. lúc ấy là hoc đồ ở lò gốm ngăm đen như cục than hẳn cũng tiếc tiền rượu, Lưu Tiện Dương sau một phen hào ngôn tráng ngữ ồn ào nhất định cũng sẽ ưu sầu, oán giận vì sao Trí Khuê không thích mình, còn Cố Xán từ nhỏ vốn đã rất thân quen đại khái sẽ cắn răng nghiền lợi, học theo người trong giang hồ cường điệu nói muốn báo thù tuyết hận thì nên khoái ý ân cừu, mặc kệ con mẹ nó.
Trần Bình An thu hồi tầm nhìn, tiếp tục đi tới.
Có một vị thiếu niên mắt tinh cười đùa nói: "Tên công tử bột vừa rồi dừng lại nhìn phía bên chúng ta rất lâu, liệu có phải nhìn trúng chị dâu?” Nam nhân đã say lướt khướt vỗ bàn nói: "Có gan chó đó, lão tử chặt chết hắn! Các ngươi tin không, dù ngày mai lão tử chết rồi, chị dâu các ngươi cũng sẽ thủ giá cả đời, không gả cho ai cải Hoàng đế lão nhi cũng không gả! Một đứa mặt trắng nhỏ da mịn thịt mềm có là cái rắm gì, đeo thanh kiếm thì ghê lắm chắc..."
Nói nói một lúc, rũ đầu cụp xuống, trùng trùng đụng lên bàn rượu, say mèm.
Phụ nhân trẻ tuổi cúi đầu chà lau bàn rượu, khe khẽ mím môi, không biết vì sao mà cười.
Vị thiếu niên cao lớn tầm nhìn thường xuyên quét nhìn dáng người tha thướt của phụ nhân lúc này cũng cúi đầu, có phần hoảng hốt, cũng có chút oán giận, thiếu niên uống một hớp rượu, lại chẳng cảm thấy mùi vị gì.
Có một phụ nhân thị tỉnh tiều tụy không biết vì sao mà vừa bắt được đứa trẻ con nghịch ngợm liền xuống tay đánh vào mông đứa nhỏ, đứa nhỏ ngoài miệng gào khan, thật ra lại đánh mắt ra hiệu với đám trẻ đồng bạn nơi xa, phụ nhân quần áo nghèo hèn đánh tới đánh lui một lúc thì bật khóc thành tiếng, đứa nhỏ sửng sốt, khi này mới thật khóc lên.
Sau một trận mưa rào giàn giụa, kinh thành cuối cùng lần nữa thấy được ánh mặt trời ám áp, một nhóm con nhà giàu có quần áo lụa là phóng ngựa trên phố lớn, giơ roi thúc ngựa, giẫãm cho đường xá lầy lội tung tóe, quầy hàng của một bà lão ven đường không kịp né tránh, quần áo kim chỉ bày bán của một quầy hàng rong cạnh đó không cần thận bị bùn nhão bắn cho thảm không nỡ nhìn, sắc mặt chủ quầy lập tức trắng bệch, người cưỡi ngựa đi cuối cùng là một nữ tử tuổi trẻ mặt mày kiêu ngạo, thấy cảnh này, nàng vẫn ngựa không dừng vó hướng về phía trước, lại tiện tay ném một túi tiền lên quầy hàng, chỉ là nàng cỡi ngựa không quá thành thạo, lại muốn ném chính xác túi tiền nặng trình trịch kia, không cẩn thận lệch người té ngựa, ngã nhào ra đất, ai ui đứng dậy, khuôn mặt tú mỹ và váy áo cao sang giờ đây cũng thảm không nỡ nhìn.
Nữ tử loạng choạng đi tới chỗ tuấn mã, gian nan bò lên lưng ngựa, giơ roi mà đi.
Người đầy bùn đất, đầu lại ngắng lên cao cao, dư quang nơi khóe mắt phát hiện một vị kiếm khách thân mặc trường bào trắng như tuyết đang đứng ở bên cạnh nhìn mình, nàng nhịn không được quay đầu qua.
Người đó giơ ngón tay cái lên với nàng. Nữ tử nguýt môi xem thường, không để ở trong lòng.
Trần Bình An cứ thế đi đi ngừng ngừng, nhìn rất nhiều sĩ tử phong lưu và thị tỉnh muôn màu.
Vụ ồn ào Bạch Hà tự chỉ lan tràn không đến một tuần đã nhanh chóng hạ màn che, triều đình đưa ra phán quyết, tăng nhân Bạch Hà tự cơ hồ không thừa lại mấy người, trừ mấy kẻ đầu sỏ bị chém đầu, số thì bị hạ ngục, số thì bị đuổi đi. Tài sản Bạch Hà tự toàn bộ sung công, về phần ai sẽ tiếp thụ quả khoai lang phỏng tay này, có người nói là cao tăng trong ba chùa lớn còn lại ở kinh thành, cũng có người nói là trụ trì mấy ngôi chùa lớn trứ danh ở địa phương.
Nam Uyên quốc hiển nhiên là có cao nhân đang ra mưu hoạch sách cho hoàng đế bệ hạ, vụ bê bối Bạch Hà tự bị chặt đứt một cách đầy dứt khoát, nhanh chóng yên tĩnh trở lại, bởi vì sự chú ý của trên dưới triều dã rất nhanh liền chuyển dời đến một chuyện động trời khác. Chưởng môn Hồ Sơn phái Du Nhân Ý, một trong bốn đại tông sư thiên hạ bế quan mười năm, nay thành công phá quan, mở đại hội võ lâm triệu tập quần hùng, thương nghị chuyện áp chế ba môn phái Ma giáo.
Đến lúc đó quốc sư Nam Uyên quốc Chủng Thu, người được xưng là "Thiên hạ đệ nhất", Kính Tâm trai Đồng Thanh Thanh, người được xưng có thể ôn dưỡng kiếm ý trong biển mây và sơn chủ Điều Khám phong Lục Phảng đều sẽ xuất hiện, bốn đại tông sư tê tụ ở Cổ Ngưu sơn tiếp giáp kinh sư Nam Uyễn quốc, đây là đại khí tượng giang hồ trăm năm không có.
Bốn người này đều từng là người đứng đầu võ lâm ở quốc gia sở tại, chỉ cần giậm chân liền có thể khiến cho giang hồ một nước cuộn lên sóng gió ngất trời, đặc biệt là giữa quốc sư Nam Uyễn quốc Chủng Thu và Tùng Lai quốc Du Chân Ý, ân oán hai người đã dây dưa suốt thời gian một giáp, hai người đều xuất thân thị tỉnh Tùng Lai quốc, từ nhỏ là hàng xóm láng giềng, một đôi huynh đệ sinh tử, nhờ cơ duyên xảo hợp bắt đầu cùng lúc hành tâu giang hồ, đều có kỳ ngộ, trở thành một đôi thiên tài võ đạo nổi danh nhát đương thời, cuối cùng không biết vì sao lại trở mặt thành thù, sau một trận đấu sinh tử chỉ có lác đác bốn năm người quan chiến, hai người đều thân mang trọng thương, lúc này Chủng Thu mới đi đến Nam Uyên quốc. sau lần đó. hai bên chết già không thèm lui tới, không nói ân tình cũng không nói thù hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận