Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1639 - Trời Sáng Rồi (6)



Chương 1639 - Trời Sáng Rồi (6)




Hắn quơ tay chụp lấy hư không, thanh tiên kiếm kia vừa vặn lơ lửng trong tay hắn, chỉ là vẫn chưa thật sự bị nắm chặt lấy.
Đối diện với viên Lưu kim Hỏa Linh pháp ấn khiến cho tất cả các tu sĩ thế hệ trước ở Thư Giản Hồ khiếp sợ kia.
Người trẻ tuổi nắm chặt thanh tiên kiếm.
Trên không Thanh Hạp đảo mưa cuồng chớp giật.
Lưu Lão Thành nhíu mày, tâm tư khẽ lay động, cũng không khống chế pháp ấn bản mệnh vọt thẳng về phía người trẻ tuổi và thanh kiếm bán tiên binh kia mà là để cho Hỏa Linh thần ấn vẽ ra một vòng tròn, dừng cách người trẻ tuổi kia khoảng hơn trăm trượng.
Sơn trạch dã tu, ra tay nhanh gọn lại tàn nhẫn, có thể tính được tính mất, hơn nữa lại còn tính rất sâu xa.
Đôi mày Lưu Lão Thành đã giãn ra rất nhanh sau đó. Nếu như là tiên sinh chưởng quỹ nổi tiếng gần xa ở Thanh Hạp đảo kia đã hoàn toàn luyện hóa xong thanh bán tiên binh, vậy thì có hơi khó giải quyết một chút. Nếu như vẫn chưa luyện hóa xong thì chuyện cũng không to tát gì.
...
Trên đỉnh một hòn đảo phiên thuộc Thanh Hạp đảo, một ông lão mặc nho sam thanh nhã đang đứng đó cùng một lão già dáng người nhỏ bé linh hoạt.
Đều là người xứ khác.
Tuân Uyên, lão tông chủ Ngọc Khuê tông và Cao Miện, lão bang chủ vô địch Thần Quyền bang.
Cao Miện nhận ra sự khác lạ của Tuân Uyên thấp bé, hỏi: “Tuân Uyên, ngươi quen người đó à?”
Tuân Uyên mỉm cười gật đầu: “Quen lắm, ngoại trừ ngươi, đó là một trong những người ta đã biết từ lâu ở Bảo Bình châu các ngươi, gặp nhau ở Lão Long thành bên kia, là một người trẻ tuổi rất ổn, Đỗ Mậu cũng phải chịu thiệt lớn trong tay hắn đó. Nói như vậy, Lưu Lão Thành còn phải cảm tạ hắn, nhờ hắn mà ông ta mới có được mảnh vỡ lưu ly kim thân lớn như vậy.”
Cao Miện hỏi: “Vậy có cần ta nhắc nhở lão Lưu một tiếng không? Sao nghe một hồi ta lại thấy lão Lưu đang làm chuyện thất đức lấy oán báo ơn vậy?”
Tuân Uyên cười lắc đầu: “Không cần nhắc nhở, chuyện này cũng không phải lấy oán trả ơn gì đó đâu, nếu không trừ Lưu Lão Thành ra, trên dưới Ngọc Khuê tông chúng ta đều phải cung phụng người trẻ tuổi kia như bồ tát sống.”
Cao Miện nhếch môi cười ha hả nói: “Không cần thật hả? Một khi lão Lưu có hứng giết người rồi đến lúc đó ngay cả ta cũng không ngăn được đâu, trừ phi ngươi ra tay, chịu để cho cung phụng đứng đầu trong chuyện xây dựng tông môn vốn ván đã đóng thuyền, lại trắng trợn biến thành kẻ địch.”
Tuân Uyên chầm chậm nói: “Người trẻ tuổi kia có một quan điểm hơi giống với ta và ngươi, hành tẩu giang hồ sống chết tự chịu, nếu đã như vậy, vì sao ta cần phải ra tay cứu giúp, gánh nhiều nhân quả hồng trần như thế, vui lắm sao?”
Cao Miện trừng mắt liếc nhìn Tuân Uyên.
Mẹ nó gan to thật, tên họ Tuân nhà ngươi, dám nói chuyện kiểu đó với ông đây?
Tuân Uyên nhanh chóng ôm quyền cáo lỗi.
Lúc này Cao Miện mới vừa lòng thỏa dạ, nhìn trận giằng co ở bên kia, kết cục đã định, chỉ cần Lưu Lão Thành ra tay lần nữa, Cố Xán và người trẻ tuổi kia chẳng những phải chết mà trong Thư Giản Hồ cũng không ai dám đi nhặt xác cho họ.
Cao Miện nói với giọng có vẻ hí hửng: “Đáng tiếc, chỉ bằng thanh danh ở Thanh Hạp đảo hắn là tên vãn bối duy nhất dám cản trở lão Lưu, ta đã cảm thấy tên này không xấu.”
Tuân Uyên nói với giọng bình thản: “Lão đầu tử chúng ta sống đã lâu như thế, chuyện đáng tiếc tận mắt nhìn thấy có ít đâu? Kẻ chết trong tay tu sĩ chúng ta, ngoại trừ những người nên giết thì có bao nhiêu người chết oan uổng nhưng lại không thể không chết? Có đúng không, hơn nữa đã định sẵn là có rất nhiều. Cái này gọi là có cổng nhà thầy thuốc nào mà không có quỷ chết oan.”
Cao Miện khoanh hai tay trước ngực, bĩu môi.
Tuân Uyên chầm chậm nói: “Nói một câu khó nghe thì tông môn chọn lựa địa chỉ Thư Giản Hồ là chuyện lớn đứng đầu Ngọc Khuê tông chúng ta, là một chuyện đại nghiệp lâu dài, nếu như người trẻ tuổi kia tranh giành đại đạo với Ngọc Khuê tông chúng ta, vậy thì ta cũng không ngại trở thành một Đỗ Mậu thứ hai. Đỗ Mậu ngu dốt ở chỗ tự cao về tu vi bản thân, xem Bảo Bình Châu là một nơi nhỏ bé chật hẹp, chẳng chiếm được miếng lý nào đã vội vàng ra tay, nhưng nếu như chúng ta ra tay thì ít nhiều gì cũng có chút lý lẽ, cuối cùng thì cũng là làm việc theo quy tắc mà Lễ Thánh đã đặt ra. Đương nhiên đến cuối cùng là sống hay là chết đều phải dựa vào bản lĩnh, cũng đâu thể học điệu bộ của mấy cô gái, oán trời trách đất kêu gào uất ức.”
Cao Miện khẽ gật đầu: “Ngươi có thể nói ra những lời này làm cho ta cảm thấy mở mang tầm mắt với ngươi rồi đó.”
Tuân Uyên mỉm cười: “Lưu Lão Thành đang muốn giết người lập uy, có thể sẽ cần phải trả một cái giá không nhỏ, còn lớn hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều.”
Cao Miện hỏi trúng tim đen: “Là đêm nay đánh nhỏ hay sau này đánh già?”
Tuân Uyên nói: “Ngay trong đêm nay.”
Cuối cùng Cao Miện cũng có hơi tò mò.
Thanh Hạp đảo bên kia.
Hai ngón tay Trần Bình An vẽ bùa, nhẹ nhàng ném ra.
Nhật Dạ Du Thần phù đã hiện ra chân thân.
Lại lấy sợi Phược Yêu tác màu vàng kim được chế từ râu của con giao long già nơi Giao Long Câu đưa cho vị Dạ Du thần trong đó.
Đột nhiên ngay sau đó, Trần Bình An thật sự rút thanh kiếm tiên kia ra khỏi vỏ.
Lưu Lão Thành cười ha ha, ánh mắt cực kì lạnh lẽo: “Thư Giản Hồ đều đồn rằng ngươi là một kiếm tu kì quái, bất luận thế nào ta cũng rất để ý đến ngươi, mức độ không kém hơn Lưu Chí Mậu đâu, để xem ngươi có bản lĩnh thật sự khiến cho ta phải chịu thiệt thòi hay không.”
Không kịp thấy Lưu Lão Thành làm động tác gì.
Lưu Kim Hỏa Linh thần ấn lơ lửng trên không kia chảy ra từng giọt lửa màu vàng kim rơi xuống dưới, sau đó mỗi một giọt Hỏa Linh kim dịch lại bỗng nhiên biến lớn trên không trung, biến thành một binh tốt mặc áo giáp màu vàng nhạt, cầm các loại binh khí trong tay, có hơi mười người. Sau khi hạ xuống Thanh Hạp đảo, chúng đi về phía hai con rối chân thân Nhật Dạ du thần.
Không chỉ có thế, nước trong Thư Giản Hồ như được tiên nhân bơm thêm vào, từng cột nước to như miệng giếng xông ra khỏi mặt nước bắt về phía Trần Bình An.



Bạn cần đăng nhập để bình luận