Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 508: Một Mình Đi Về Phía Nam (2)

Trần Bình An dắt ngựa, bên hông đeo kiếm, bình tĩnh nói:
"Loại người như Lưu Lão Thành chỉ cần đã hạ quyết tâm sẽ trở mặt với hồ Thư Giản, thì chắc chắn không phải là vì một quân chủ chốn giang hồ. Lúc đó ông ta đến đảo Thanh Hạp để trấn áp Cố Xán và hậu duệ của chân long, đó chẳng qua chỉ là một phép che mắt có hay không cũng được mà thôi. Trên thực tế, nếu không có đòn tấn công đó, tất cả những dã tu ở hồ Thư Giản các ngươi đều chỉ có thể chờ chết, để mặc cho người ta chém giết. Bởi vì ngoại trừ Lưu Chí Mậu ra, thì hầu như không có ai nhìn thấy khí thế của Bảo Bình châu đang cuồn cuộn, bọn họ còn tưởng rằng hồ Thư Giản có thể đứng ngoài cuộc, nói không chừng còn cảm thấy thế đạo bên ngoài hỗn loạn thì mới tốt, tiện cho bọn họ đục nước béo cò.
Cũng giống như chiến tranh của Thạch Hào quốc bây giờ, rất nhiều dã tu của hồ Thư Giản nhân cơ hội này mà xâm nhập vào, tin rằng có rất nhiều người đã ăn no căng cả bụng, chỉ là không ngờ rằng mới kiếm được một khoản tiền đã sắp bị người ta tịch thu nhà cửa. Sau hàng trăm năm làm việc vất vả tích góp, bọn họ thậm chí còn không biết rốt cuộc mình đang bận rộn vì ai nữa."
Chương Diệp từ đầu đến cuối đều ngồi xổm bên bờ sông, bất lực nói:
"Cũng không thể hoàn toàn trách mắt nhìn người của hồ Thư Giản kém. Nếu nói một câu khó nghe thì ngoại trừ đảo Thanh Hạp của chúng ta, còn có đảo Thanh Chủng, đảo Thiên Mụ nằm ở trận doanh của phe địch. Nếu muốn ôm đùi của kỵ binh Đại Ly thì cũng phải xem người ta có vui lòng duỗi chân của mình ra hay không, cũng phải xem nếu mình xách theo cái đầu heo thì có thể bước vào cổng chùa hay không."
Trần Bình An gật đầu nói:
"Quả đúng là như vậy."
Chương Diệp đứng lên thở dài nói:
"Nhưng nếu ngươi thật sự thông minh, dám đánh cược lớn thì mau chóng đến Thạch Hào quốc liên lạc với kỵ binh của Đại Ly, chủ động trình tấu chương đầu hàng, ráng lăn lộn cho quen mặt dưới trướng một vị tướng nào đó. Vậy thì sau đó chỉ cần được các gián điệp của Lục Ba đình Đại Ly ghi tên vào sổ sách thì bây giờ đã phát tài rồi. Sau này khi hồ Thư Giản phân chia thế lực lại thì sẽ không thiếu lợi ích của ngươi. Đó mới là ăn no bụng thật sự, buôn một lãi mười. Đảo Thanh Hạp của chúng ta thực sự đã làm được rất tốt rồi. Thua là thua ở chỗ mãi không liên lạc được với Tô Cao Sơn, chỉ có thể dừng lại ở chỗ của Đàm Nguyên Nghi đảo Lạp Túc, ngoài ra còn có Lưu Lão Thành lại xen ngang vào, việc đã sắp thành lại bị phá hỏng."
Trần Bình An cau mày suy nghĩ sâu xa, im lặng một lúc, nghi ngờ hỏi:
"Chương lão tiền bối, ông có biết trong mười năm trở lại đây, Bảo Bình châu của chúng ta có bất kỳ phủ đệ của tiên gia tông tử nào lớn muốn thay đổi địa chỉ của tông môn không? Cho dù chỉ là một chút manh mối tương tự vậy, hay có lời đồn đại thoáng qua nào như thế, ông có từng nghe thấy không?"
Chương Diệp lắc đầu nói:
"Không có. Ví dụ như, với tư cách là người đứng đầu trên núi của Bảo Bình châu của chúng ta, Kỳ lão tông chủ của Thần Cáo tông vừa bước chân lên làm Thiên Quân, đã vững chãi như một ngọn núi. Thần Cáo tông lại là một nhóm thần tiên đạo gia tu thanh tịnh, từ trước đến nay không có dấu hiệu muốn mở rộng ra bên ngoài. Trước đây đảo chủ đã từng nói rằng Thần Cáo tông dường như đã triệu hồi nhóm đạo sĩ phổ điệp, điều này rất kỳ lạ. Đảo chủ thậm chí còn suy đoán rằng Thần Cáo tông đã phát hiện ra một động thiên phúc địa mới, cần đưa người vào đó, ngoài ra Chân Võ sơn, Phong Tuyết miếu, Vân Lâm Khương thị, Lão Long thành dường như không có những manh mối như vậy. " Trần Bình An gật đầu:
"Ta hiểu rồi."
Tim Chương Diệp từ căng thẳng chuyển sang đột nhiên thoải mái, ông ta đã vô cùng mệt mỏi, vẻ mặt trông tiều tụy vô cùng.
Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của tiên sinh phòng sổ sách bên cạnh, Chương Diệp mỉm cười, Trần tiên sinh chưa bao giờ than khổ, nếu như ông ta bày ra dáng vẻ như một tiểu nương tử, chẳng phải ông ta đã sống mấy trăm năm vô ích rồi sao?
Chương Diệp kể với Trần Bình An về cuộc thảo luận cuối cùng với Lưu Chí Mậu ở phủ Hoành Ba không phải là vì Lưu Chí Mậu đã nói những lời tốt đẹp gì, sự thật như thế nào thì hắn ta sẽ nói như vậy.
Những người già ở hồ Thư Giản lần lượt rời đi, những người mới đến ai nấy cũng vô cùng ngang tàng, Chương Diệp có thể xem là một người xuất thân từ phổ điệp tiên sư nghiêm chỉnh sớm nhất, đã không tìm được ai để trò chuyện nữa rồi, không thể nào ngờ đến giờ phút cuối cùng còn có thể gặp được một "người tu hành" bỏ công chứ không đi nịnh nọt như mình, nói được vào câu chuyện nên cũng có hơi nhiều lời, chú ý đến vẻ mặt của thanh niên gầy gò đó, thấy hắn không hề thiếu kiên nhẫn, Chương Diệp mới yên tâm.
Trần Bình An vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe.
Khi Chương Diệp không còn gì để nói, Trần Bình An mới nhẹ nhàng nhắc nhở ông ta:
"Chương lão tiền bối, tốt nhất đừng quay lại hồ Thư Giản nữa, như thế sẽ không giúp ích được gì, chi bằng ở một nơi xa hơn, yên tĩnh quan sát biến động."
Chương Diệp lắc đầu thở dài:
"Ta có thể đi đâu được nữa chứ? Đảo Thanh Hạp là nhà của ta. Nếu không xảy ra chuyện như vậy, ta cũng không ngại tìm một khu thắng cảnh quanh hồ Thư Giản giống như vương hầu của nhân gian nghỉ ngơi, an nhiên trải qua phần đời còn lại.
Trần Bình An do dự một lát:
"Chương lão tiền bối, ta xin hỏi một câu lạc đề. Trong mắt các vị lão tu sĩ Long Môn cảnh như ông, hay là Lưu Chí Mậu có từng nhắc tới trên con đường tiến đến cõi vĩnh hằng, tim có nảy sinh chút phản ứng, hay mơ hồ nhìn ra được chút... khí tượng gì không?"
Chương Diệp lắc đầu:
"Đảo chủ chưa bao giờ nói đến chuyện này, ít nhất ta chưa bao giờ có kiên nhẫn đó. Khi nhắc đến khí số của một nơi lưu chuyển thì đó là bản lĩnh đặc biệt của các vị thần linh sơn thủy. Có lẽ ngay cả địa tiên cũng không thể nhìn thấy rõ ràng. Về phần một đại tu sĩ chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể bước vào Thượng Ngũ cảnh như đảo chủ, có thể làm được hay không thì rất khó nói. Dù sao thần nhân cai quản sông núi, cũng chỉ nhìn thấy được cảnh vật thực tế, không liên quan đến chuyện khí số mơ hồ đó."
Trần Bình An do dự một chút, không nói nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận