Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 917: Đi vê phương Bắc (1)

Chương 917: Đi vê phương Bắc (1)Chương 917: Đi vê phương Bắc (1)
Chương 917: Đi về phương Bắc (1)
Lục Đài đặt mông ngồi trên đất, cũng may là bánh bao thịt trong tay vẫn chưa bị rơi mắt.
Đạp mình một cước, thế mà tên kia còn trưng ra bộ mặt tươi cười?
Luôn miệng nói sợ chết, như thế nào đến bên chỗ Lục đại gia ta, Trần Bình An ngươi không còn sợ chết nữa?
Thực sự xem Châm Tiêm, Mạch Mang của ta giống như đống son phán bột nước phế vật, chỉ để trưng bày?
Lục Đài đột nhiên có chút buồn bực, bởi vì hắn mới nhớ lại, Trần Bình An căn bản là không biết được sự tồn tại của hai thanh phi kiếm bản mạng này.
Lục Đài đứng lên, hung tợn ăn luôn bánh bao thịt, cảnh cáo: "Một quyền ở Thôn Bảo Kình, một cước nơi cửa ra này, hai lần rồi!"
Trần Bình An cười nói: "Sự bát quá tam."
Lục Đài tàn khốc nói: "Dám có lần thứ ba, hoặc ta đánh chết ngươi, hoặc là ta quay về mặc trang phục nữ tử, cho ngươi tởm tới chét!"
Trần Bình An lập tức nâng cánh tay lên, hai ngón tay khép lại, giả bộ như đang thê với trời, nhưng nội dung câu nói lại là,"Nếu có lần thứ ba, xin ngươi nhất định phải lựa chọn đánh chét ta."
Lục Đài bỗng nhiên bật cười.
Thấy Lục Đài không có ý so đo truy cứu, Trần Bình An liền ngửa đầu nhìn lại, xa xa có một tòa đại sơn nguy nga, ở nơi lưng chừng núi, lại có cảnh tượng biển mây che đậy, khiến cho thế nhân không nhìn thấy phong quang trên núi, nghe nói trong vòng một năm chỉ có mấy lần cơ hội, dưới núi có thể nhìn thấy toàn cảnh, cung quan điện các đứng sừng sững một mảng lớn trên đỉnh núi.
Những gì được ghi lại trong sách thần Tiên thư Sơn Hải Chí) về Phù Kê tông này, có hai điểm khiến cho Trần Bình An án tượng sâu nhất, Phù Kê tông giống như Long Hỗ sơn Thiên sư phủ, không thuộc loại một trong ba mạch của Đạo gia, am hiểu "Thần tiên vấn đáp, chúng chân hàng thụ”, đơn giản mà nói chính là cùng Bảo Bình châu Phong Tuyết miếu, Chân Võ sơn, có hiệu quả tuyệt diệu như nhau, có thể mời được thần tiên, khác nhau ở chỗ mời xuống nhân gian là thần linh, vẫn là Chân tiên.
Tiếp nữa chính là đỉnh núi Phù Kê tông, nuôi dưỡng tinh quái quỷ mị nhiều, có một không hai Đồng Diệp Châu, chỗ giữa sườn núi có một con phố tên là Hảm Thiên nhai, không gì không có.
Trần Bình An vẫn luôn có hứng thú đối với những cổ linh tỉnh quái hoạt bát đáng yêu này. Mới nghĩ tới sẽ lên Phù Kê tông mở mang tầm mắt, nếu là trước kia, cũng chỉ có thể suy nghĩ qua loa ở trong lòng, nhưng mà hiện tại thật ra rất muốn được làm thử.
Hơn nữa thanh “Trường Khí" đeo trên lưng, khi Trần Bình An đi về hướng bắc, sẽ có kiếm khí khẽ run, bởi vậy chấn động thần hồn Trần Bình An, nếu đi về hướng nam, kiếm khí sẽ không có động tĩnh gì.
Điều này làm cho Trần Bình An nhẹ nhàng thở ra, đi về hướng bắc, tốt xấu cũng cách Bảo Bình châu càng ngày càng gần.
Đối với chuyện du lãm Hảm Thiên nhai, Lục Đài hai tay tán thành, nói ở đó có một ít đồ chơi, chẳng những quý giá hiếm tháy, hơn nữa giá cả bình thường, là nơi Luyện khí sĩ du lịch Đồng Diệp Châu nhất định phải đi.
Vọng sơn bào tử mã (1), nhìn khoảng cách tòa đại đỉnh núi kia không xa lắm. có thể đi bô hành tâu. Trần Bình An hôm nay đã không còn là chim non mới đi lại trên giang hồ chim non, dọc theo đường ởi thường nhìn phía ngọn núi cao có mây mù lượn lờ kia, hiểu rất rõ ràng Phù Kê lợi hại cỡ nào, nếu như đặt ở Bảo Bình châu, cũng chỉ thua một chút so với Thần Cáo tông mà thôi.
(1) Vọng sơn bào tử mã: Mắt thấy núi ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa. Nói đúng là khoảng cách đến núi thấy bằng mắt thì rất gần, nhưng thực ra lại có thể khiến con ngựa mệt chết. Miêu tả việc nhìn thì dễ, làm thì khó.
Phù Kê tông đặt ở trung bộ Đòng Diệp Châu này, nếu là tiên gia tông tự đầu, ý nghĩa ít nhất có một vị Ngọc Phác cảnh tu, hơn nữa so với Bảo Bình châu bản đồ nhỏ nhất, tiên gia đỉnh núi Đồng Diệp Châu cũng có phân lượng và nền móng hơn. Hơn nữa nam bắc mỗi bên có Đồng Diệp tông, Ngọc Khuê Tông, lần lượt giữ chặt hai đầu khối lục địa này, coi như chiếm cứ khí vận nửa giang sơn Đồng Diệp Châu, cho nên ở Đồng Diệp Châu tông môn còn có thể trổ hết tài năng, thường thường đều là thế lực cường đại mở một đường máu.
Nhàn rỗi không có gì làm, Lục Đài mới hàn huyên một chút về phong thổ Đồng Diệp Châu cùng Bảo Bình châu không giống nhau lắm, Bảo Bình châu là địa phương nhỏ, nếu không phải Thần Cáo tông Kỳ Chân tễ thân mười hai cảnh Tiên Nhân cảnh, đạt được Trung thổ thượng tông ban thưởng danh hiệu Thiên Quân, bên ngoài chưa từng có một Tiên nhân cảnh nào, cho nên Trần Bình An ở trên vách tường Sư đao phòng kia, nhìn thấy có người treo giải thưởng Đại Ly phiên vương Tống Trường Kính, lý do chỉ là thấy Bảo Bình châu không xứng xuất hiện một võ phu mười cảnh, thật ra buồn cười mà cũng không buồn CƯỜI. Trái lại Đồng Diệp Châu, Đòng Diệp tông cùng Ngọc Khuê Tông là đại lão gia, đều là lão vương bát nằm úp sắp đã mấy trăm năm ở Tiên Nhân cảnh.
Phù Kê tông có hai vị tu sĩ Ngọc Phác cảnh, một nam một nữ, là một đôi đạo lữ, khiến người bên cạnh ghen ty không thôi.
Tương truyền Phù Kê tông sở dĩ có con phố Hảm Thiên nhai rộn ràng nhốn nháo, là do vị nữ tu Ngọc Phác cảnh kia, cho dù năm đó trở thành Địa tiên rồi, vẫn nguyện ý thường xuyên lộ diện, xuống núi đặc biệt thu thập đủ loại tinh quái, Phù Kê tông tông chủ mới dứt khoáy vung mạnh tay, khuynh tẫn tài lực tử nhân, tạo ra Hảm thiên nhai, chỉ vì để đạo lữ đi lại cho gần, không cần phải đi quá xa.
Nói đến chuyện tình ái này, khuôn mặt Lục Đài tràn đầy vẻ say mê cùng khát khao, Trần Bình An ngồi bên cạnh nhìn mà lông tóc dựng cả lên, bởi vì hắn cũng không biết Lục Đài đang tưởng tượng mình là tông chủ Phù Kê tông, vẫn là nữ tu đạo lữ.
Sau đó đại khái là trong lòng bị gợi lên nỗi sầu triền miên kia, Lục Đài cho dù trên người mang trang sức của thế gia tử, vẫn không nề hà nói với Trần Bình An về mai hoa mai trang dung, ngạch hoàng tửu diệp (2), độ bóng độ thắm của máy phán má hồng và thứ tự đánh lên mặt, tiên tử Trung Thổ Thần Châu cùng tiên tử châu khác đang ưa chuộng quần áo kiểu nào, trang điểm đậm và trang điểm nhẹ đều có những lợi ích riêng...
(2) Những phong cách trang điểm của phụ nữ thời xưa
Trần Bình An nhịn nửa ngày, rết cuộc vẫn là không nhịn được Lục Đài nói mãi miết không dứt chuyện của nữ nhi khuê phòng, mới quay đầu nghiêm mặt nói với người này: "Lục Đài, coi như ta xin ngươi, ngươi nói những chuyện này với ta, ta không muốn nghe, huống chi nghe xong cũng vô dụng mà thôi."
Cùng loại ngôn ngữ, Trần Bình An chỉ nói qua một lần với Mã Khổ Huyền, lần đó là trong lúc đại chiến, Mã Khổ Huyền lải nhải không dứt.
Chẳng qua đối với người sau là chán ghét, Trần Bình An cực ít khi nào căm hận một người, cô gái Chu Lộc ám sát mình coi như là một người, nữ quỷ áo cưới lạm sát kẻ vô tội là một, lão giao kim bào nơi Giao Long câu kia là thêm một người nữa, có thể đếm được trên đầu ngón tay. ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận