Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 907: Cô Nương Xin Tự Trọng (1)

Chương 907: Cô Nương Xin Tự Trọng (1)Chương 907: Cô Nương Xin Tự Trọng (1)
Chương 907: Cô Nương Xin Tự Trọng (1)
Người đẹp vì lụa, ngựa sang nhờ yên.
Trần Bình An đi thẳng tới hướng Thượng Hương Độ, lại có mấy nữ tiên sư tuổi thanh xuân liếc nhìn hắn vài lần, là kiểu nhìn tra xét xong lại nhìn thêm cái nữa, chứ không phải liếc qua không thấy có vấn đề gì thì bỏ qua.
Chuyến đi lần này tới Đồng Diệp Châu tầm đạo của Trần Bình An, so với cuộc hành trình đưa kiếm đến Đảo Huyền sơn thì tâm trạng nặng nề hơn một chút, sau khi xác định những nữ tử Luyện khí sĩ tuổi còn trẻ này đều không có ác ý gì, hắn cũng không nghĩ ngợi thêm nhiều nữa.
Thượng Hương Độ còn rộng lớn hơn so với Tróc Phóng độ, nhưng mà Trần Bình An lại không nhìn thấy con Thôn Bảo Kình thân hình chắc chắn khổng lồ mà mình đang buộc ngọc bội lên thuyền bên eo, hắn lại thấy được một con sơn hải quy trên mai có xây dựng đình thai lầu các, cùng với một chiếc xe kéo lớn do Thanh Loan tiên hạc tha đi, còn có vật chỉ Phù Diêu châu mới có, một đỉnh núi nhỏ cây xanh um tùm được (Sơn Hải Chí) ghi lại.
Cũng không biết là Phi Lai Sơn, hay là Phi Khứ Phong, tương truyền loại chân núi do linh khí trên ngọn núi ngưng tụ mà thành này là vật đại bổ của giao long thế gian, đại giao lục địa viễn cổ tâu giang hóa rồng, sau khi lựa chọn được một lạch nước lớn thông ra biển cả, còn có thể tìm người đưa đến từng tòa từng tòa Phi Lai Sơn Phi Khứ Phong đặt ngay bên cạnh con nước, để có thể kịp thời ăn vào, phòng ngừa tình trạng kiệt sức, khí huyết kiệt quệ.
Trần Bình An vừa mới bắt đầu học phong nhã ngôn của Trung Thổ Thần Châu, chuyện hỏi thăm đường đi nhất định sẽ là ông nói gà bà nói vịt, nếu như thật sự không ổn, cũng chỉ có thể lấy ra thẻ tre khắc chữ để hỏi đường.
Cũng may Trần Bình An tìm được vài hành khách đeo ngọc bội hình thức độ thuyền giống mình, liền yên lặng đi theo bọn họ, đi được một đoạn đường, nhanh chóng tới được một địa phương đầu người đông đen. Trần Bình An nhẹ nhàng thở ra, kết quả đầu vai bên trái bị người ta vỗ nhẹ một cái, Trần Bình An trực tiếp quay đầu nhìn phía bên phải, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, người nọ thấy Trần Bình An không bị trúng kế, cảm thấy hơi mất hứng, lười biếng nói: "Như thế nào, ngươi cũng đi hướng Đòng Diệp Châu Phù Kê tông à? Trùng hợp như vậy sao? Không phải là ngươi có mưu đồ gì với ta chứ? Thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ta?"
Ra tay đánh phũ đầu?
Trần Bình An đối với người này án tượng bình thường không tốt không xáu.
Tóc cài trâm châu, mặc váy màu hồng, thắt lưng buộc dải băng... nam nhân mỹ mạo.
Nếu nói cùng nhau từ Lão Long thành lên Quế Hoa Đảo đi tới Đảo Huyền sơn là duyên phận, như vậy lại trong cùng một ngày từ Đảo Huyền sơn đi hướng Phù Kê tông, vô cùng có khả năng là cái bẫy lòng dạ khó lường.
Vị đệ tử họ Lục từng bị tiểu đạo đồng trông cửa đánh văng khỏi Thượng Hương Lâu này rõ ràng cũng nhìn ra Trần Bình An đang đề phòng, hắn vỗ vỗ ngọc bài lên thuyền bên hông do thôn bảo kình ban phát, cười ha ha nói: “Đúng như ngươi suy nghĩ, lần này ta đi hướng Phù Kê tông là ôm cây đợi thỏ, cố tình chờ ngươi."
Cái này cũng xem như một hình thức công khai thành thực? Trần Bình An không hiểu ra sao, nhưng mà trong lòng đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ kính nhi viễn chỉ đối với người này.
Người này chẳng những sở hữu vẻ ngoài giống như cô gái tuyệt sắc, tiếng nói cũng thanh thúy dễ nghe, khó phân nam nữ, trước đó "trong lúc vô tình” cùng nhau du lãm Tróc Phóng Đình, ngôn hành cử chỉ của y, vừa thấy là biết người tính tình khiêu thoát, không theo lẽ thường mà làm việc, Trần Bình An tuy không phản cảm trang phục, tính tình, thú vui của người này, nhưng mà cũng không hy vọng có người phá vỡ cuộc sống yên bình của mình. Người nọ hai tay chắp sau, mười ngón tay đan vào nhau, cằm hơi hơi hếch lên, híp mắt nhìn về phía Trần Bình An, tư thái mềm mại, còn nhu mì đa tình hơn so với con gái, ôn nhu nói: "Mặc kệ ngươi tin hay không tin, ta cũng phải nói ra chân tướng, ta đây, họ Lục tên Đài, lục trong địa lục, đài trong dương đài, là đệ tử Lục thị của Trung Thổ Thần Châu, ở trong gia tộc không được đối đãi tốt nên tự mình chạy đi du lịch thiên hạ, đã đi được năm trong số chín đại châu của Hạo Nhiên Thiên Hạ, vốn dĩ ta không định đi Đồng Diệp Châu, nhưng hôm nay thật sự gặp cảnh túng thiếu. mới nghĩ đến viêc tìm người tốt có thể cho ta ăn chực uống chực mà lại không mơ tưởng tới sắc đẹp của ta, ta cảm thấy ngươi chính là người như vậy, dù sao cũng đã thiếu ngươi một đồng Cốc Vũ tiền, không ngại thiếu thêm một đồng nữa, nói không chừng đến Đồng Diệp Châu, trên đường đi ta đạp phải phân chó, có thể trả tiền lại cho ngươi, nhân tiện còn có thể kiếm được lộ phí về nhà.”
Kẻ tự xưng Lục Đài nhìn thấy Trần Bình An mặt không chút thay đổi, hiển nhiên căn bản không muốn tin tưởng những lời ma quỷ này của y.
Y thở dài một tiếng,"Được rồi, ăn ngay nói thật, ta xuất thân Âm dương gia, tinh thông bói toán xem tướng, trong túi không có tiền là thật, không kiếm được tiền là giả, nhưng mà sau khi ta thiếu ngươi một đồng Cốc Vũ tiền, đã tự xem cho mình một quẻ, là Đông du thôn bảo, đồng diệp phong hầu, quẻ tốt nhất, ý nghĩa của quẻ này rất thô thiển, nhưng mà để ngừa bát ngờ, ta vẫn ở đây đợi ước chừng hai tuần, đây là lý do vì sao lúc nãy ta nói 'Ôm cây đợi thỏ', cuối cùng gặp được ngươi, ta biết, lần này lão tổ tông hiển linh phù hộ chuyến đi Đồng Diệp Châu, không ởi thì sẽ bị thiên lôi giáng xuống." Trần Bình An không nói lời nào ác ý, càng không toát ra chút thần sắc mắt kiên nhẫn nào, mà dùng khẩu khí hiền hòa thương lượng để dò hỏi: "Lục công tử, ngươi theo quẻ tượng đại cát đi hướng Đồng Diệp Châu, đương nhiên ta sẽ không ngăn cản ngươi, cũng không ngăn được ngươi, nhưng mà hai người chúng ta, có thể đường ai nấy đi hay không? Nếu Lục công tử đang có nhu cầu cấp bách phải dùng tiền, ta có thể tiếp tục cho ngươi mượn một ít tiêu thử tiền..."
Đột nhiên y cắt ngang lời Trần Bình An, giọng điệu thần sắc đều là tự nhiên quyến rũ: "Cái gì Lục công tử, để bớt chút phiền toái, ngươi gọi ta Lục cô nương là được rồi, bằng không người khác sẽ nhìn ta với ánh mắt rất quái lạ."
Trần Bình An da đầu phát tê.
Nếu như ngươi để tâm ánh mắt người khác nhìn ngươi, vậy sao không ngại ta nhìn ngươi như thế nào?
Lục Đài bắt đầu nũng nịu,"Trần Bình An, xin ngươi đó được không? Cho ta đi ké một đoạn đường thôi? Ta có thể thề với trời, nếu ta có ý gì xấu đối với ngươi, sẽ bị trời giáng ngũ lôi, bị ném vào ngâm mình trong lôi trạch, bị trấn áp ở dưới chân núi Tuê sơn. bị câu áp ở bên trong lò luyện biển sâu Long cung, bị lưu đày đến bí cảnh hoang vắng vạn dặm không bóng người..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận