Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 858: Ta Có Việc Nhỏ To Như Đấu (5)

Chương 858: Ta Có Việc Nhỏ To Như Đấu (5)Chương 858: Ta Có Việc Nhỏ To Như Đấu (5)
Chương 858: Ta Có Việc Nhỏ To Như Đấu (5)
Trần Bình An quay về khách sạn Quán Tước, tiếp tục tu tập lục bộ quyền thung cùng kiếm lô lập thung, thời điểm đêm khuya, cởi áo nằm xuống, mặt mang ý cười.
Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, Kim Túc đến gõ cửa trước một khắc đồng hồ, Trần Bình An dừng tâu thung vô thanh vô tức, mở cửa ra, cùng Kim Túc rời khỏi khách sạn, đi hướng Pháp Ấn Đường, đường này còn được xưng là Khuyết Nhất Đường, được xưng góp nhặt pháp án bách gia của mọi hình thức trên thế gian, duy chỉ có thiếu khuyết một sơn tự án, tôn kính quy củ bát thành văn "Sơn bất kiến sơn", dù sao Đảo Huyền sơn vốn là một sơn tự án. Trần Bình An thở dài, đi theo Kim Túc hưng trí bừng bừng đi vào Pháp Ấn Đường, cao ba lầu, mỗi một tầng đều cực kỳ rộng lớn, ngăn phòng to nhỏ, mỗi một lầu trân quý tàng giữ máy ngàn pháp ấn, lần lượt huyền đứng tầng tầng lớp lớp bên trong những chiếc tủ lưu ly, còn có vài pháp ấn đã dựng dục ra linh tính dư thừa, không ngừng du duệ va chạm tủ lưu ly, phành phành rung động, thậm chí còn có tinh linh sinh ra do pháp ấn linh khí ngưng tụ, sẽ ở phía sau tủ lưu ly trong suốt, lớn mật đối diện cùng người.
Trần Bình An ở lầu hai một gian phòng thủy tự ấn, dừng lại thật lâu, không muốn rời đi, Kim Túc liền tự mình đi nơi khác dạo chơi, hẹn nhau một lúc lâu sau sẽ gặp lại ở cửa Pháp Ấn Đường. Trần Bình An nhìn chăm chú một chiếc thủy tự án, linh khí như nước sương nhẹ nhàng, hóa thành một khe nước, quanh quần con dấu, đáy con dấu có khắc bốn chữ "Ngân hà thùy lạc", Trần Bình An vì có một quyển Đan Thư Chân Tích} Lý Hi Thánh chú giải tường tận, đối với chữ triện cổ đã nhận diện được không ít.
Nghe Kim Túc nói, con dấu của Pháp Ấn Đường chỉ thu vào không lấy ra, sẽ không bán cho bát luận kẻ nào.
Năm xưa duy nhất một lần thiếu chút nữa có ngoại lệ, là đương đại gia chủ Lưu thị Ngai Ngai châu hôm nay, tuyên bố muốn một hơi mua hết con dấu một tầng lầu, cuối cùng Đường chủ đạo nhân không thể không bẩm báo Cô Phong Đại thiên quân, câu trả lời của người sau rất đơn giản, từ cao lầu Cô Phong nện xuống một đạo kiếm khí cầu vòng, tiêu hủy hầu như không còn hậu hoa viên của Viên Nhựu Phủ, kết quả lúc ấy người trẻ tuổi mới chỉ là con trai trưởng Lưu thị, chưa kế thừa vị trí gia chủ, chống nạnh ngửa đầu mắng to Cô Phong lão thần tiên, đại ý không gì ngoài lão tử có tiền, ngươi có bản lãnh thì đén.
Sau đó đạo nhân Đại thiên quân liền rải xuống ra một trận mưa to kiếm khí, Viên Nhựu Phủ nhiều thế hệ kinh doanh mà ra, một tòa tiên gia to như vậy bị tổn hại thảm trọng.
Trực tiếp khiến Viên Nhựu Phủ được xưng có thể kháng cự đại trận bách kiếm kiếm tiên bị đánh cho tơi tả không dư thừa lại chút nào.
Cũng may không có ai bị thương. Sau đó là một hồi vấn đáp nhiều người biết đến.
Người trẻ tuổi kia sắc mặt không thay đổi, chỉ là quay đầu hỏi lão quản sự, vị thiên quân kia làm việc ương ngạnh như thế, hợp quy củ sao?
Lão quản sự cười đáp, thiên quân ở Đảo Huyền sơn, chính là quy củ.
Sau sự kiện này, thiên quân Đảo Huyền sơn võ lực mạnh mẽ, cùng với Ngai Ngai châu Lưu gia có tiền, đồng thời truyền khắp thiên hạ.
Sau đó Trần Bình An không đi lên lầu ba, trực tiếp đi xuống lầu chờ đợi Kim Túc bên ngoài Pháp Ấn Đường.
Kim Túc tới trễ một khắc đồng hò, nhìn thấy thiếu niên bối kiếm ngồi ngây người ở trên bậc thang, nói lời xin lỗi: "Đã đến muộn, bởi vì lầu ba có một con dấu mới dựng dục ra một tinh linh cực kỳ huyền diệu, có thể biến ảo thành nhân vật đang chăm chú nhìn nó, cực vui. Rất nhiều người xếp hàng ở bên đó, Trần Bình An, xin lỗi nha ngại quá."
Trần Bình An đứng dậy vỗ vỗ mông, nhoẻn miệng cười,"Chúng ta cũng không gấp gáp gì."
Hầu như đồng thời, khi Kim Túc lần đầu tiên ở Đảo Huyền sơn gọi thẳng tên Trần Bình An, hai người trông cửa dưới chân núi Cô Phong, tiêu đạo đồng đọc sách cùng người trung niên ôm kiếm, không hẹn mà cùng mở to mắt.
Sau đó một người từ bồ đoàn đứng lên, đi ra quảng trường, đi hướng lên Thượng Hương Lâu.
Nam tử ôm kiếm lại xoay người, gập ngón tay, bắn nhẹ một cái lên mặt kính, nhưng mà hán tử bỗng nhiên cười, đột nhiên vặn cổ tay một cái, giống như vớt đồ vật, thu hồi lại lúc trước bắn tay đưa tin.
Hắn tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Đảo Huyền sơn cũng không có thuật pháp cám ché, tiểu đạo đồng kia bước ra một bước, chính là ra ngoài vài dặm, cuối cùng hắn đi tới phía trước một tòa lầu các tử yên lượn lờ tản mạn khắp nơi, bước đi vào trong đó, rất nhiều đạo sĩ ngư vĩ quan nhìn thấy tiểu đạo đồng phán điêu ngọc mài kia đều xoay người chắp tay, tôn xưng là sư thúc tổ, thậm chí là Thái thượng sư thúc tô.
Tiểu đạo đồng sắc mặt lạnh lùng, cũng không quan tâm bát luận kẻ nào, sau khi vượt qua đại môn, vung tay áo, vỗ cho máy vị đạo nhân đạo quan, đạo bào khác biệt đang kính hương bay đi, nháy mắt thổi xuống dưới vách tường hai sườn, dọa những đạo sĩ trong ngũ cảnh thiếu chút nữa tâm thần thất thủ, tiêu đạo đồng đi nhanh về phía trước, một mình độc chiếm vị trí thắp hương, từ trong án hương đồng bên cạnh lấy ra một cây hương, trên hương án cung phụng bốn bức họa quyền, Đạo tổ tối cao, vị trí cao đến nỗi nếu khách hành hương chỉ cần không lưu tâm sẽ cho rằng không tồn tại.
Phía dưới họa quyển tượng thần của ba vị đạo sĩ sóng vai mà treo.
Đạo sĩ ở giữa giắt bùa đào, đạo sĩ bên trái cầm trong tay pháp kiếm, thân mặc áo lông vũ, đạo sĩ bên phải đầu đội Liên Hoa Quan.
Phía trên hương án thật lớn, chỉ có một lư hương lớn để những khách hành hương cắm nhang khói.
Tòa Thượng Hương Lâu này, truyền thuyết đạo sĩ cùng thiện nam thiện nữ tâm thành ở đây kính hương, có thể có cơ hội được Đạo tổ cùng Chưởng giáo tu hành ở tòa thiên hạ khác biết được, hầu như toàn bộ đạo sĩ sau khi tiến vào Đảo Huyền sơn, thường thường chuyện thứ nhất chính là đến Thượng Hương Lâu điểm hỏa ba cây hương. Đương nhiên đạo sĩ Long Hỗ sơn thiên sư phủ khẳng định sẽ không đặt chân đến Thượng Hương Lâu nửa bước.
Tiêu đạo đồng đầu đội ngư vĩ quan, đối với vị Chưởng giáo Liên Hoa Quan kia bái ba bái, sau khi để cây hương trong tay vào trong lư, nhắm mắt lại, lắm bẩm. Cuối cùng tiểu đạo đồng sửng sốt một chút, sau khi mở mắt ra, cảm thấy có chút nhàm chán, quay đầu đi, cuối cùng thấy được một vị người trẻ tuổi dáng vẻ như mỹ nhân, nhíu mày hỏi: "Thân là đệ tử Trung Thổ Lục thị, vì sao ngươi đi Kính Kiếm Các trước, mà không phải tới đây thắp hương? !"
"Cô gái" trẻ tuổi không chút sợ hãi, cười nói: "Chúng ta khăng khăng một mực nhận thức vị chưởng giáo cao cao tại thượng này là lão tổ nhà mình, nhưng mà lão tổ tông chưa bao giờ nhận thức chúng ta là con cháu hắn a, trải qua mấy ngàn năm, Lục gia đốt bao nhiêu hương khói, có gì khác ngoài nửa chữ trả lời thuyết phục cũng không có? Ta đốt thêm một nén nhang, có tác dụng sao?” Khuôn mặt non nớt của tiểu đạo đồng có chút vẻ giận dữ,"Còn dám ở đây làm càn? !"
Cái tên tiến đến thắp hương kia cười tủm tỉm nói: "Thiên quân ngươi cũng không phải đạo nhân của nhất mạch Lục gia lão tổ tông ta, vì sao chấp nhát chút lễ nghĩa với người ngoài như thé?"
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận