Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 566: Nếu không bận tâm việc vặt vãnh ((

Chương 566: Nếu không bận tâm việc vặt vãnh ((Chương 566: Nếu không bận tâm việc vặt vãnh ((
Chương 566: Nếu không
bận tâm việc vặt vãnh (3)
Tào Hi thở dài, suy nghĩ xuất thân.
Cuối cùng lão nhân bưng bát nước, quay đầu nhìn lại, giống như có một vị lão thái phụ nhân đang làm việc nhà trong phòng, như là nàng dừng động tác, ôm cái chổi, im lặng đứng ở bên kia, cười nhìn về phía con mình. Con muốn nuôi mà cha mẹ không chờ, làm mẫu thân, không thể hưởng chút phúc, nhưng chỉ cần con có tiền đồ, chuyện đó không quan hệ.
Lão nhân sớm hưởng hết nhân gian vinh hoa phú quý, đã không biết mấy trăm năm không thương cảm như vậy, hai mắt đẫm lệ mông lung, nhẹ giọng lẫm bảm: "Mẫu thân ơi, mẫu thân ngốc của ta ơi."
Sườn nam Phi Vân Sơn, thư viện Lâm Lộc đã phá thổ động công, giống như mỗi ngày đều có từng tòa cao lầu đột nhiên mọc lên, Đại Ly rất coi trọng thư viện này, hoàng đế Tống Thị hoàn toàn xem bằng với kiến tạo thần miếu cho bắc nhạc chính thần, lại hạ xuống hai đạo thánh chỉ, lần lượt gửi cho châu phủ cùng quận thủ phủ.
Hoàng Đình quốc lão giao tên hiệu là Trình Thủy Đông, toàn thân thanh sam, hoàn toàn chính là bộ dáng khí chất phu tử thuần nho.
Tính cả Đại Ly hoàng đế cùng quốc sư Thôi Sàm vào, người biết thân phận lão giao, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cho nên cho dù Trình Thủy Đông sáng tác truyền lưu tương đối rộng rãi, ở dãi bắc Bảo Bình châu hưởng dự nỗi danh, nhưng mà để cho một vị Thị Lang nho nhỏ Hoàng Đình quốc, đảm nhiệm phó sơn trưởng thư viện Lâm Lộc, vẫn là rước lấy rất nhiều thị phi nghị luận ở Đại Ly triều dã, triều đình thì cảm thấy Trình Thủy Đông ở trong học thống nho gia cũng không phải danh hiệu hiển hách, phân lượng rất nhẹ, không thể phục chúng, võ thần lại rất bát mãn, một tao lão nhân Hoàng Đình quốc, có thể sống được đã không tệ rồi, thế mà còn muốn làm tiên sinh nhóm mầm móng đọc sách Đại Ly?
Lão giao cùng Ngụy Bách sóng vai mà đứng, cùng nhau nhìn khí thế ngất trời, mảnh đất làm thư viện đang bụi đất bay đây, đây vẫn là lần đầu tiên nhóm hai vị bọn hắn lén gặp mát. Lão giao thốn thức nói: "Ngụy Bách ngươi nhiều lần tro tàn lại cháy, ngoài dự đoán của mọi người.”
Đầu tiên vinh quý làm bắc nhạc chính thần Thần Thủy quốc, sau đó bị Đại Ly đánh vỡ kim thân, chìm vào đáy nước, sau đó thật vất vả mới được người ta giúp đỡ gom lại kim thân bị tàn phá, miễn cưỡng duy trì hương khói không ngừng, chưa từng nghĩ tới họa từ trên trời rơi xuống, đột nhiên lại bị hai vị tiên nhân chơi cờ ngắt lấy kim thân, rơi xuống thành thổ địa công tầng dưới chót nhát, so với Hà Bà Hà Bá bình thường còn không bằng, nhưng mà kết quả lại là hắn vừa mới thăng thành bắc nhạc chính thần Phi Vân Sơn.
Nhắm chừng sơn nhạc chính thần vốn có của Đại Ly, tâm tư muốn cùng Ngụy Bách liều mạng cũng không thiếu.
Lão giao thuở nhỏ đi xa các nơi, cùng Ngụy Bách thật ra là quen biết đã lâu.
Trời cao nồi lên mưa nhỏ, bụi đất bị đè xuống trở về đại địa.
Lão giao cùng Ngụy Bách đương nhiên không cần lo lắng mưa ướt trên người.
Ngụy Bách vươn một bàn tay, nhẹ nhàng lay động, màn mưa trước người theo đó mà lắc lư, mỉm cười nói: "Bằng không thế nhân đều khen thần tiên tốt? Huống chỉ còn là thần ở phía trước, tiên ở phía sau thôi."
Lão giao nhẹ giọng hỏi: "Hoàng đế Đại Ly thật sự muốn nam hạ Long Tuyền quận?" Ngụy Bách không che đậy, vui cười nói: "Đúng vậy, sắp tới sẽ muốn đi một chuyến, đến lúc đó lão giao ngươi yết kiến Chân long Thiên tử, nhất định sẽ rất thú vị. Lễ gặp mặt của ngươi, chuẩn bị như thế nào rồi?"
Lão giao cười nói: "Chuẩn bị xong rồi, không đáng nhắc tới."
Ngụy Bách đưa tay chỉ hướng trấn nhỏ bên kia, hỏi: "Đánh hay không đánh, nếu như đánh, ngươi sẽ ra tay chứ?"
Lão giao do dự một lát, không muốn xem vị sơn nhạc đại thần tương lai này là kẻ ngốc,"Lên thuyền giặc, còn có thể như thế nào?”
Ngụy Bách có chút đau đầu,"Nhưng đừng đánh phá hư Phi Vân Sơn của ta là tốt rồi." Lão giao cười to nói: “Nhanh như vậy đã xem đó là nhà của người?"
Ngụy Bách hắc hắc cười,"Con người ta, thích mới không chán cũ.”
Lão giao đưa tay điểm điểm thần nhân áo trắng bên cạnh,"Không chán cũ tới trình độ như ngươi, thế gian hiếm tháy."
Ngụy Bách sang sảng cười to "Vậy khẳng định là ngươi kiến thức còn chưa đủ nhiều."
Nghe tháy liền hiểu nhã ý, lão giao lập tức thu lại ý cười, nhắc nhở: "Có một số việc, người khác có thể làm, chúng ta không thể nói."
Ngụy Bách gật gật đầu, nhớ tới một chuyện,"Ta phải đi Lạc Phách Sơn một chuyến, không dầm mưa cùng ngươi nữa.” Trên Long Tu Hà, hạt mưa bùm bùm dùng sức đập lên trên mặt sông.
Dưới cầu đá hình vòm, một vị phụ nhân tóc đen dày như rong rêu, đứng ở bên trên đáy sông, sụt sà sụt sịt, nàng nhớ tới tôn tử nhà mình, lại liên tưởng đến cảnh ngộ thê thảm huỷ bỏ một nửa kim thân của mình, càng bộc phát thương tâm, ở trước cửa nhà mình còn sống không yên như vậy, huống chỉ là tôn tử ở Chân Võ Sơn xa xôi, đang tu hành bên trong nhiều thần tiên tinh quái như vậy?
Trước đó nàng còn mỗi ngày vui vui vẻ vẻ tuần tra Long Tu Hà, nghĩ mình dựa vào cáo mượn oai hùm chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuông, cùng với hù dọa người không biết xấu hồ, thật vát vả mới gom góp nhiều bảo bối đáng giá cùng chẳng phải đáng giá như vậy, nghĩ nhát định sẽ có một ngày toàn bộ giao cho tôn tử, để cho hắn không đến mức ở trên đường tu hành vì tiền mà phiền não, nhưng hôm nay thừa nhận thống khổ thật lớn, ở nơi ngọn nguồn nước sông tự hủy kim thân, để cho vị Hà Bá phụ nhân thượng vô thần miếu hương khói này, thật sự hiểu được đạo lý thiên đạo khó dò, tu hành gian khổ, gần đây nàng đều mỗi ngày tránh dưới cầu đá hình vòm này lấy lệ rửa mặt.
Sau đó phụ nhân mạnh mẽ dừng nghẹn ngào lại, chịu đựng kinh hãi trong lòng, nhanh chóng di chuyễn đi tới gần địa phương bên bờ, ngoan ngoãn nhường lại hà đạo cho một vị cấp trên. Phụ nhân đương nhiên nhận ra vị Thiết Phù Giang chính thần kia, tên là Dương Hoa, vô cùng có khả năng là giang thần phẩm trật cao trẻ tuổi nhát Đông Bảo Bình Châu, nàng có một mái tóc dài màu vàng, trên mặt có mang giáp mặt, ôm trong lòng một thanh trường kiếm, tính tình cực kém, tinh quái qua đường chết ở nàng trên tay nhiều vô kễ.
Long Tu Hà là dòng nước thượng du của Thiết Phù Giang, đương nhiên lệ thuộc thủy vực của Thiết Phù giang, cho nên Dương Hoa tuần tra hà đạo, là điều hoàn toàn phù hợp đạo lý, chỉ là sau khi Dương Hoa thăng nhiệm giang thần, cũng không đi lên thác nước địa giới giang hà kia, hôm nay là lần đầu tiên tới. Hà Bá phụ nhân sinh tiền tên là Mã Lan Hoa, cho dù thành thần linh, vẫn như cũ là phường đức hạnh co đầu rụt cổ, cúi đầu khiếp sợ nói câu khách sáo, lại ngắng đầu, Dương Hoa sớm tấn mãnh đi xa thượng du hơn mười dặm.
Phụ nhân trong lòng căm giận, cảm thấy bà cô trẻ tuổi này không biết làm người, mặc dù là thượng quan trên đỉnh đầu mình, nhưng một tiếng chào hỏi cũng không có, cũng có phần hơi quá đáng.
Vì thế phụ nhân lại bắt đầu ăn năn hối hận, cảm thấy là mình bị người ta khi dễ.
Cuối cùng phụ nhân sợ hãi tôn tử của mình, ở bên ngoài cũng bị người ta không xem ra gì như vậy, phụ nhân một tay che ngực, một tay lau nước mắt, sau đó như cá chép vẫy đuôi nhanh chóng bơi về hướng ổ của mình, xem xét vài lần nhóm bảo bối gia sản, nghĩ chúng nó tương lai đều sẽ là sính lễ hậu hĩnh cho tôn tử, nàng mới có thể cao hứng vài phần, mới có thể cảm thấy những ngày bị tội cực khổ còn hơn phải chết này, tốt xấu còn có một hi vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận