Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 898: Ly Biệt Mà Thôi (2)

Chương 898: Ly Biệt Mà Thôi (2)Chương 898: Ly Biệt Mà Thôi (2)
Chương 893: Ly Biệt Mà Thôi (2)
Yêu tộc đối với này chưa bao giờ trả giá.
Thường thường một vị thiên chỉ kiêu tử sống hay chết đều sẽ kéo theo sinh tử của một thậm chí là vài tên đại yêu, kiếm tiên.
Bởi vì Yêu tộc cảm thấy trên đầu tường có một Trần Thanh Đô như vậy là đủ rồi.
Lỡ như lại có thêm một cái gì Trữ Thanh Đô, Diêu Thanh Đô, sẽ không còn là chuyện chỉ chết một hai đại yêu thượng ngũ cảnh.
Kiếm Khí Trường Thành cũng có điều bát đắc dĩ, những thiên chỉ kiêu tử này nếu như không sớm đi sa trường lịch luyện, không nhanh chóng quật khởi ở giữa lằn ranh sinh tử, mà chỉ nuôi dưỡng ở phía bắc Kiếm Khí Trường Thành, cho dù được rất nhiều kiếm tiên tỉ mỉ truyền thụ, vẫn sẽ không có chút khả năng nào phát triển trở thành Trần Thanh Đô, A Lương hoặc là Đồng Tam Canh kế tiếp.
Trần Bình An đột nhiên hỏi: "Ta ở trong này, có phải sẽ làm hại muội phân tâm, ảnh hưởng đến việc muội tu hành hay không?"
Trữ Diêu gật đầu, ừ một tiếng, không phủ nhận, hơn nữa không chút do dự.
Nhưng mà cô cũng nói trắng ra: "Nhưng mà huynh ở trong này, ta thực sự rất vui. Khi tu hành tại Trảm Long Thai bên nhà, sẽ thường xuyên không nhịn được nhớ: tới huynh, sẽ ngây người, ngồi phát ngốc ra, rồi sau đó chạy thẳng tới tìm huynh, rồi trở về vội vàng xử lý chút sự vụ trong gia tộc, sau đó một ngày cứ như vậy trôi qua, trước khi ngủ sẽ chờ đợi ngày hôm sau gặp lại huynh."
Đây là Trữ Diêu.
Tề Tĩnh Xuân từng nói với đệ tử học thục Triệu Diêu, kẻ nhất kiến chung tình đối với cô, tốt nhát không được thích Trữ Diêu, bởi vì cô là một thanh kiếm không có vỏ, quá sắc bén, thực dễ dàng làm tổn thương người bên cạnh, thậm chí tồn thương chính mình.
Trữ Diêu đối đãi thế giới này, xưa nay tốt xấu rõ ràng, trắng đen phân minh, đôi khi gần như vô tình.
Chỉ là hôm nay có thêm một Trần Bình An. Vì thế Trần Bình An dứt khoát nói: "Nhiều nhất ba ngày, ta sẽ rời khỏi nơi này, sau đó đi bắc Câu Lô châu giống Kiếm Khí Trường Thành nhát, luyện quyền cũng luyện kiếm, tranh thủ nhanh nhất tễ thân võ đạo cảnh thứ bảy, có tư cách tham dự chiến sự bên này, sau đó ta lại tới tìm muội!"
Trữ Diêu im lặng, biết như vậy là đúng đắn nhát, nhưng cô lại không muốn nói ra, không muốn gật đầu.
Mà ngược lại, cô còn oán giận gã đang ở bên cạnh kia, cớ sao có thể hạ quyết tâm nhanh như vậy chứ.
Trần Bình An muốn uống rượu, nhưng mà hồ lô dưỡng kiếm đang bị Trữ Diêu cầm chặt trong tay, còn giống như cố ý đổi sang tay khác, cách Trần Bình An xa hơn.
Trữ Diêu đột nhiên nói: "Xưa nay Yêu tộc tấn công kiếm khí Trường Thành, đều sẽ liên tục hai ba mươi năm, cho huynh thời gian mười năm tễế thân cảnh thứ bảy, có đủ hay không?”
Trữ Diêu trừng mắt, tròng mắt dựng thẳng lên,"Chỉ mười năm, không thể hơn!"
Trần Bình An dịch chuyên mông, ngồi đối mặt cô, cười nói: "Được. Nhưng mà muội nhát định phải chờ ta."
Trữ Diêu xoay xở nghiêng người qua, ngồi đối diện cùng hắn, trả hồ lô dưỡng kiếm hồ cho hắn, lúc này mới gật đầu nói: "Tốt."
Trần Bình An tiếp nhận bầu rượu, ngửa đầu uống hớp rượu.
Trữ Diêu nhẹ giọng nói: "Ta có rất nhiều tật xáu." Trần Bình An mỉm cười nói: "Không sao hết, ta thích muội."
Hóc mắt Trữ Diêu đỏ lên.
Trần Bình An đưa ra một bàn tay, run nhè nhẹ, nhẹ nhàng áp lên gương mặt Trữ Diêu.
Trữ Diêu hơi đỏ mặt, nhưng không cự tuyệt, cô chỉ nhắm hai mắt lại, không dám nhìn hắn.
Ngay tại thời khắc thiên địa tịch liêu giống như chỉ còn hai người, có tiếng ho khan không đúng thời điểm nhẹ nhàng vang lên.
Trần Bình An vội rụt tay về, uống rượu để bớt xấu hỗ, Trữ Diêu thì quay đầu nhìn lại, hai hàng lông mày hẹp dài phủ đầy sát khí, vị khách không mời mà đến kia chính là lão kiếm tiên Trần gia gia, đứng ở cách hai người không xa, khoanh tay mà đứng, vẻ mặt ý cười,"Đột nhiên nhớ tới một sự kiện, sợ lát nữa quên mát, phải nhanh chóng nói với Trần Bình An."
"Hai người nói chuyện đi."
Trữ Diêu lấy bầu rượu, rồi quay mặt về hướng thành trì mà ngồi, đưa lưng về phía lão kiếm tiên.
Trần Bình An nhảy xuống đầu tường, hỏi: "Trần gia gia, có chuyện gì vậy?"
Lão nhân cười nói: "Tranh của ông già mù phía nam rất đẹp, canh gà của con lừa ngốc già phía tây rất ngon, chữ người đọc sách trung thổ kia, tuấn tú. Máy người này, ta đều cảm thấy thực sự rất thú vị. Nhưng mà có ý tứ nhất là những lão gia này, ai nấy cũng đều sống hoài không chết." Trữ Diêu không nhịn được quay đầu nói: "Trần gia gia, dựa theo cách nói trước kia của ông, không phải Đông Hải còn có đạo nhân thối lỗ mũi trâu sao?"
Lão kiếm tiên gật đầu nói: "Chính vì nghĩ tới người kia, nên mới muốn nói một tiếng cùng Trần Bình An."
Trữ Diêu nghi hoặc khó hiểu.
Lão kiếm tiên đưa tay chỉ chỉ Trần Bình An,"Trường sinh kiều của ngươi, tu hay không tu, thật ra ý nghĩa không lớn, không bằng chọn lối tắt khác, cho nên sẽ cần đi tìm đạo nhân này, nhưng mà rất có khả năng ngươi sẽ bị cự tuyệt ngay từ ngoài cửa, nhưng mà ta cảm thấy nếu ngươi đã có thê đi đến đây, nói không chừng sẽ là một ngoại lệ."
Trần Bình An tiếng lòng chấn động, hỏi: "Trần gia gia, như thế nào thì mới tìm được vị cao nhân này, phải đi Đông Hải sao? Hình như Bảo Bình châu của bọn ta ở ngay tại phía trên Đông Hải."
Lão kiếm tiên lắc đầu nói: "Phải đi về phía đông nam Đồng Diệp Châu, tìm một tòa quan đạo quán."
Trần Bình An sửng sờ ngay tại chỗ, có phần do dự, điều này không phù hợp với dự định ban đầu của hắn, nhưng mà nếu lão kiếm tiên đã nói như vậy, khẳng định có thâm ý trong đó, nhưng Trần Bình An vẫn lo lắng lời hẹn ước mười năm kia, những gian khổ khi mình tễ thân cảnh thứ tư, khiến cho Trần Bình An không dám có gì lạc quan đối với năm sáu bảy ba lượt phá cảnh kế tiếp.
Lão kiếm tiên nói: "Hộp kiếm hòe mộc của ngươi, rất có lai lịch, chỉ bằng cho ta mượn mười năm, ta có thể lấy một thanh kiếm ra đổi với ngươi, mười năm sau sẽ đổi lại. Thanh kiếm này sau khi ngươi tới Đòng Diệp Châu, sẽ giúp ngươi chiếu sáng phương hướng tổng quát, đi tìm lão đạo nhân Đông Hải kia, về phần ngươi may mắn tìm được hắn rồi, người ta có nguyện ý giúp ngươi hay không, còn phải xem tạo hóa của chính Trần Bình An ngươi.”
Trần Bình An gật đầu nói: "Tốt!"
Trần Bình An tháo hộp kiếm xuống, lấy ra hòe mộc kiếm Hàng Ma, Trữ Diêu hỏi: "Có thể để mộc kiếm lại cho ta hay không? Ta cũng có thể đổi với huynh một thanh kiếm."
Trần Bình An vò đầu nói: "Hòe mộc kiếm là Tề tiên sinh tặng cho ta, không thể chuyển tặng cho muội, nhưng mà muội giữ ở bên người không thành vấn đề, còn nữa, muội không cần cho ta kiếm, Kiếm Khí Trường Thành thiếu kiếm như vậy, ta tạm thời cũng không cần dùng."
Trữ Diêu vẫy tay, Trần Bình An nhẹ nhàng vứt hòe mộc kiếm cho nàng, sau đó đưa hộp kiếm cho lão kiếm tiên.
Tám phù lục nguyên bản đặt ở bên trong hộp kiếm, trước khi tiến vào Đảo Huyền sơn đã được Trần Bình An cho vào bên trong phi kiếm Mười Lăm, nếu không nữ quỷ xương khô kia sợ là đã sớm hóa thành tro bụi ở Kiếm Khí Trường Thành.
Ngay khoảnh khắc ngón tay lão nhân chạm đến hộp kiếm hòe mộc, nó liền hư không tiêu thát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận