Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1196: Miệng kêu Trần Bình An (3)

Chương 1196: Miệng kêu Trần Bình An (3)Chương 1196: Miệng kêu Trần Bình An (3)
Chương 1196: Miệng kêu Trần Bình An (3)
Khương Thượng Chân quay sang nhìn Trần Bình An: "Ta xách lão tử của bọn họ qua đây, để hắn xin lỗi ngươi? Đi thành Thận Cảnh một chuyến cũng nhanh thôi, không mát bao lâu, nói không chừng ngươi ăn xong một bữa cơm chay ở Thanh Hỗ cung, Lưu Đạt đã đứng ở trước mắt ngươi. Chẳng qua vương triều Đại Tuyền là do thư viện Đại Phục quản, sơn chủ thư viện rất có lai lịch, xuất thân từ một tòa phủ đệ Thánh nhân Trung Thổ Thần châu, có huynh trưởng làm đại tế tửu học cung, đến lúc đó chỉ cần ngươi đừng đánh chết Lưu Đạt là được, bằng không ta không dễ chùi đít cho ngươi. Đám đá lão hoàng đế kia một trận đương nhiên không thành ván đè."
Trần Bình An nói: "Ngươi không cần làm vậy, có thể nói thật cho ta biết, lần này tìm ta là vì cớ gì? Ngăn ta ở bến đò Thiên Khuyết Phong, sau đó bắt tới Ngọc Khuê Tông?"
Khương Thượng Chân sảng lãng cười lớn, lau miệng một cái, vừa nói vừa cười: "Trên đường chạy tới, đúng là ta muốn làm như vậy. Tìm ngươi khổ cực quá, nói không oán giận ngươi chút nào là dối mình gạt người. Thật ra Ngọc Khuê Tông cũng có đệ tử tu hành ở thành Thận Cảnh, bằng không ta không cách nào ôm cây đợi thỏ ở Thanh Dương Cung này được. Nói thẳng với ngươi vậy, ta đã đợi một ngày ở thành Thận Cảnh, hiểu rõ tỉ mỉ hành vi của ngươi, sau đó còn ởi gặp tân nhiệm Lại bộ thượng thư họ Diêu kia một chuyến, chỉ là nhìn từ xa xa, rồi dặn tên đệ tử ở thành Thận Cảnh kia sau này giúp chiếu cố Diêu thị, sau đó bản thân ta đến thẳng Thanh Hỗ cung để chờ ngươi."
Trần Bình An dừng bước.
Khương Thượng Chân vẫn đi tới, hờ hững nói: "Lên trên đi, ta sẽ nói rõ mọi chuyện với ngươi."
Trần Bình An bắt kịp Khương Thượng Chân, cùng nhau bước lên biển mây vây quanh Thiên Khuyết Phong, chỗ này sương trắng mênh mông, lại cực thông thoáng rộng mở, thấy được một tòa ly cung hùng vĩ, thì ra đã lên tới đỉnh Thiên Khuyết Phong.
Trước kia lúc chúng nhân đi vào biển mây, Lục Ung muốn nhìn thẳng mặt nha đầu kia một lần, không ngờ quay đầu lại vẫn bị Bùi Tiền quay đầu tránh đi.
Lục Ủng càng thêm kinh ngạc.
Tầng biển mây lưu chuyển quanh núi này không hề bình thường, mà chính là đại trận hộ sơn Thanh Hỗ cung, phàm phu tục tử chìm sâu trong đó sẽ như đi vào trong mây mù, tầm nhìn hoàn toàn bị che lấp.
Trần Bình An đứng lại, chỉnh chỉnh vạt áo, cắm lại trâm bạch ngọc trên đỉnh đầu.
Khương Thượng Chân vẫn cứ tiêu sái đi tới, đi được mấy bước, thấy Trần Bình An vẫn đứng ở chỗ cũ, quay đầu nhìn lại, phát hiện thần sắc người thanh niên đánh chết Đinh Anh kia hiện lên vẻ cực kỳ kỳ quái.
Đợi khi Lục Ung Bùi Tiền cùng với bốn người Ngụy Tiện đều đi lên đỉnh núi. Trần Bình An vẫn cứ đứng ở nơi đó, không thấy nhúc nhích.
Bùi Tiền nhìn theo tàm mắt của Trần Bình An, phát hiện bên phía ly cung đầu người đông nghẹt, hình như là đang hiếu kỳ quan sát thần thánh phương nào mà khiến cung chủ và đại nhân vật Ngọc Khuê Tông phải tự thân nghênh tiếp.
Người quan vọng bên phía Thanh Hỗổ cung đa phần là Luyện Khí sĩ tuổi tác không lớn, phần nhiều là thiếu niên thiếu nữ, có cả những đứa trẻ tuổi chừng Bùi Tiền.
Bùi Tiền nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?” Trần Bình An hồi phục tỉnh thần, cánh tay nhè nhẹ đè lên đầu Bùi Tiền, mỉm cười nói: "Trước kia ta cũng như bọn họ, đứng ở cửa lớn hiếu kỳ nhìn người khác."
Trần Bình An tiếp tục đi tới, theo gót Khương Thượng Chân đi thẳng tới bến đò tiên gia.
Lục Ủng nhìn đệ tử phía Thanh Hỗ cung, một đám chọc người chê cười, vung tay áo trầm giọng nói: "Về tu hành hết cả đi! Không ra thể thống gì!"
Bước qua vách đá biến ảo khôn lường, giao long ẩn vào mây mù như ẩn như hiện, đi ba bốn dặm đường sẽ tới bến đò Thiên Khuyết Phong. Một chiếc thuyền lâu cực lớn lờ lửng bên bờ, dưới đáy thuyền lượn vòng vô số chim tước màu xanh, như thể bọn chúng dùng lông cánh nâng lên chiếc thuyền lớn phù không này.
Lục Ủng tâm tình phức tạp.
Chiếc đò ngang trước mắt vốn hôm qua sẽ lên đường đi tới Bảo Bình châu Lão Long thành, nhưng lại bị gia chủ Khương thị ngăn lại, thủ đoạn rất đơn giản, nện tiền.
Trừ Khương Thượng Chân Thanh Hỗ cung không dám lấy tiền ra, tắt cả khách đi đò ngang đều được đến một khoản tiền Tiểu Thử bằng với lô phí. Lục Ung để một vị trưởng lão đi làm nhiệm vụ đồng tử tán tài xử lý chuyện này.
Cũng có người có mắt không tròng, hùng hùng hổ hổ không muốn lấy tiền, chỉ muốn Thanh Hổ cung đưa ra một lời giải thích, Thanh Hỗ cung không dám chọc giận, Khương Thượng Chân liền bước lên đò ngang, một tát đánh tên tu sĩ Kim Đan Đồng Diệp châu kia từ đò ngang trên trời rớt xuống một tòa đỉnh núi thấp bé bên trong Thanh Cảnh Sơn, đợi khi Thanh Hỗ cung lôi tên Kim Đan địa tiên đã thoi thóp một hơi từ trong vách núi đi ra, bộ dạng đối phương đã thê thảm không nỡ nhìn. Nhưng vừa biết thân phận Khương Thượng Chân, tu sĩ Kim Đan lập tức kéo lê thân mình thương tích, cắn răng lần nữa leo lên núi, bồi tội xin lỗi với gia chủ Khương thị, người vừa lộ mặt chưa nói nửa câu đã động thủ thương người.
Từ đầu tới cuối, Lục Ung thu hết vào đáy mắt.
Thấy chiếc đò ngang tiên gia chim tước xoáy vòng kia, Bùi Tiền kích động không thôi, hận không thể lập tức thi triển một phen kiếm pháp điên khùng, chém cho bọn nó bỏ chạy tán loạn.
Bốn người Ngụy Tiện cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ thế này, tuy ngoài mặt thờ ơ, nhưng trong lòng vẫn cứ cảm khái vạn phần.
Đây là Hạo Nhiên Thiên Hạ.
Khương Thượng Chân đứng bên bến đò, cười nói: "Ta chỉ có thể tiễn đến chỗ này."
Trần Bình An gật gật đầu.
Khương Thượng Chân do dự thoáng chốc, hỏi: "Có thể hỏi một câu được không, sư thừa của ngươi là ai2"
Trần Bình An cười không đáp.
Khương Thượng Chân vẫn không từ bỏ: "Ta không có ác ý.”
Trần Bình An lắc lắc đầu: "Không phải cố ý giấu ngươi, nghiêm túc mà nói thì ta không có sư phụ."
Dạy hắn nung gốm là Diêu lão đầu, người này không muốn nhận hắn làm đồ đệ. Dạy hắn kiếm khí Thập Bát Đình, là A Lương. Dạy hắn quyền pháp, là lão nhân họ Thôi võ phu thập cảnh. Dạy hắn học vấn, là Tẻ tiên sinh và Văn Thánh lão tú tài.
Dạy hắn phải hòa thiện với người, là cha mẹ.
Khương Thượng Chân bất đắc dĩ nói: "Được rồi, không muốn nói thì thôi. Lần này tìm ngươi là có người phó thác ta giao cho ngươi môt thứ đồ. ta đã cần thận chứa ở trong bình, ngươi nhận lấy rồi tốt nhất thả vào trong Phương Tác vật, lúc nào ngươi cảm thấy đến nơi thực sự bình yên vô sự thì hãng mở nó ra."
Hai lần du lịch, Trần Bình An cũng coi như kiến thức không ít, tỷ như từng thấy ngàn dặm tặng đầu người lúc ở ngoài Phi Ưng bảo.
Nhưng người có thù với mình như Khương Thượng Chân không ngờ lại đi xa như vậy chỉ để đưa đồ, đánh chết Trần Bình An cũng không tin.
Khương Thượng Chân nhìn Trần Bình An không chút che dấu ánh mắt phòng bi. tức thì giậm chân, thi triển thần thông chia cắt ra một tòa tiểu thiên địa, cười khổ nói: "Ngươi có nghe nói về loạn Phù Kê tông chứ?"
Trần Bình An gật đầu.
Khương Thượng Chân chỉ chỉ chính mình: "Sau khi bị thương, đại yêu kia cậy vào da thô thịt dày trốn tới Tây Hải, còn ta, vừa khéo là một trong ba người đuổi theo giết đại yêu, hai người còn lại một là tông chủ Thái Bình sơn Tống Mao, một là lão vương bát đản quản gia phả Đồng Diệp Tông. Đại yêu khó thoát khỏi cái chết, chỉ là ta và Đồng Diệp Tông đều không nguyện ý hạ tử thủ, sợ chọc cho đại yêu kia liều mạng ngọc đá cùng vỡ, tổn thương đến tu vi của bọn ta, thế là ý đồ chậm rãi cùng theo, từ từ đánh cho nó hết sức mà chết, trên đường còn có thể hân thưởng phong cảnh, nhàn nhã tâm sự."
Bạn cần đăng nhập để bình luận