Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1534 - Thiếu Hiệp Gặp Đại Hiệp (10)



Chương 1534 - Thiếu Hiệp Gặp Đại Hiệp (10)




Tôn Đăng Tiên đầu tiên là không để ý đến, tiếp tục bước lên phía trước.
Nhưng người kia lại nói tiếp: “Đại hiệp! Chúng ta đã từng gặp nhau ở trước miếu hoang ở Ngô Công lĩnh.”
Tôn Đăng Tiên có hơi sửng sốt một chút, hắn dừng bước lại rồi quay đầu nhìn người trẻ tuổi mặc áo trắng trên mặt còn mang nụ cười xáng lạn kia: “Ngươi là?”
Trần Bình An nhanh bước đi đến trước mặt Tôn Đăng Tiên, cười nói: “Đại hiệp, ngươi có còn nhớ bên trong miếu hoang đó, lúc ấy ta dắt theo hai đứa nhỏ, một đứa áo xanh một đứa váy hồng. Sau khi các người hàng yêu trừ ma xong thì đại hiệp ngươi cũng đã tốt bụng nhắc nhở ra phải chú ý, nói không phải tất cả người trên núi đều không ngại chuyện ta mang theo yêu vật thành tinh bên người.”
Tôn Đăng Tiên như chợt tỉnh ra, cởi mở cười ta: “Đúng rồi, thì ra là ngươi à!”
Trần Bình An gãi gãi đầu, có hơi thẹn thùng: “Hai năm nay vóc người ta lớn nhanh, còn thay đổi trang phục khác nữa, đại hiệp nhận không ra cũng là chuyện thường mà thôi.”
Bàn tay của Tôn Đăng Tiên liên tục đập vào bờ vai Trần Bình An: “Tiểu tử tốt, không tệ, không tệ! Nổi danh rồi ha, còn có thể ăn cơm uống rượu ở Tử Khí cung! Đợi lát nữa chắc chỗ ngồi của chúng ta sẽ cách không quá xa đâu, đến lúc đó chúng ta cùng nhau uống hai chén.”
Trần Bình An chỉ vui vẻ gật đầu bảo được.
Năm đó ở Ngô Công lĩnh, vị hán tử này cầm một con dao nhỏ phù khí màu bạc cùng với người ta truy kích đuổi bắt và tiêu diệt một người phụ nữ xinh đẹp do hồ ly tinh hóa thân thành, lại còn xém chút xảy ra xung đột với một nhóm con cháu quan lại đi du lịch giang hồ, cuối cùng con hồ ly tinh lòng dạ độc ác kia vẫn bị hán tử chế phục, con hồ ly tinh kia hình như tự xưng là Thanh Nha phu nhân
Đối với cuộc gặp gỡ phút chốc kia, Trần Bình An vẫn còn nhớ rất rõ.
Thậm chí có thể nói, ấn tượng của Trần Bình An đối với giang hồ cùng cái gì gọi là hiệp sĩ, thế nào gọi là hàng yêu trừ ma, thế nào thật sự gọi là giang hồ hiểm ác đều bắt nguồn từ lần đứng ngoài quan sát ngẫu nhiên kia,
Có thể gặp lại nam nhân ra tay linh hoạt gọn gàng kia ở phủ Tử Dương này một lần nữa, Trần Bình An cảm thấy đây là một niềm vui to lớn ngoài ý muốn.
Nhưng chỉ có Trần Bình An cảm thấy vui vẻ.
Bùi Tiền lại mở to đôi mắt mà nhìn.
Tên võ phu lục cảnh Hoàng Đình quốc kia không biết củ hành nhỏ này là ai, một tay vỗ xuống.
Cảnh tượng này làm cho Chu Liễm cười không ngừng được, mí mắt Thạch Nhu cũng run lên, nàng thầm nghĩa nếu như Thôi Đông Sơn có ở đây thì đoán chừng cái tên giang hồ mãng phu này tám thành chết chắc.
Tiêu Loan phu nhân lúc trước đứng bên cạnh Tôn Đăng Tiên nghe thấy động tĩnh phía sau cũng chợt dừng bước lại, Tôn Đăng Tiên quay đầu về phía trước cười cười giới thiệu Trần Bình An với bọn họ, thoải mái cười to nói: “Vị tiểu huynh đệ này chính là vị thiếu niên mà ta luôn nhắc với các ngươi, tuổi còn nhỏ mà quyền ý đã không tầm thường, lá gan lại còn lớn nữa, năm đó tu vi chẳng qua cũng chỉ là võ đạo tam tứ cảnh mà đã dám mang theo hai con yêu quái nhỏ hành tẩu giang hồ, chẳng qua so với công tử bột đám con cháu hoạn quan kia thì chắc kinh nghiệm giang hồ của thiếu niên này nhiều hơn...
Mặc dù trên mặt Tiêu Loan phu nhân dáng vẻ ung dung, nhan sắc xuất chúng đã hiện lên ý cười nhưng tỳ nữ bên người nàng đã dùng ánh mắt để ra hiệu cho Tôn Đăng Tiên đừng lề mề nữa, nhanh đi về phía yến tiệc Tuyết Mang đường, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một vị lão giả nhắc nhở: “Tiểu Tôn, các người có thể vừa đi vừa nói chuyện.”
Tôn Đăng Tiên có hơi hậm hực, cũng may Trần Bình An cười nói: “Dự tiệc quan trọng hơn đúng không đại hiệp họ Tôn? Ta họ Trần tên là Bình An, Tôn đại hiệp có gọi ta Bình An là được.”
Tôn Đăng Tiên vốn là du hiệp giang hồ tính tình phóng khoáng cũng không khách khí: “Được, vậy cứ gọi ngươi là Bình An vậy.”
Tiêu Loan phu nhân tiếp tục đi tiếp.
Tôn Đăng Tiên liền ở lại đi vừa đi vừa thân thiện nói chuyện phiếm với Trần Bình An.
Tại điểm cuối cùng của hành lang, một âm thanh răn dạy bỗng vang lên: “Các ngươi đang làm gì đấy hả? Chẳng lẽ muốn lão tổ chúng ta và phủ chủ phải chờ các ngươi ngồi xuống rồi mới khai tiệc à? Tiêu Loan phu nhân, ngươi đúng là kiêu ngạo hơn người ha!”
Là một vị quản sự nội môn của Tử Dương phủ đang vô cùng lo lắng quẹo vào hành lang, vẻ mặt vô cùng kiêu căng, vốn chẳng để một vị nhất giang chính thần vào trong mắt.
Sau khi quản sự kia răn dạy xong thì quay mặt rời đi: “Đi theo nhanh lên, đúng là lề mề chậm chạp!”
Sau khi tên quản sự kia xoay người, Tiêu Loan phu nhân nheo mắt lại, thở nhẹ ra một hơi, vẻ mặt trở nên bình thường trở lại.
Tôn Đăng Tiên nhỏ giọng mắng một câu mẹ nó.
Trần Bình An không nói gì.
Tất cả các tu sĩ ngũ cảnh trong Tử Dương phủ đều đã tề tựu lại ở Tuyết Mang đường.
Khi Tiêu Loan phu nhân bước đến ngoài cảnh cửa lớn của đại đường, chân nàng bước chậm lại bởi vì nàng có cảm giác như sau lưng có gai đâm vậy.
Vị quản sự kia đang đứng ở cửa chính ra sức trừng mắt nhìn thủy thần nương nương Bạch Hạc giang, thấp giọng nói: “Còn không mau vào ngồi xuống đi!”
Tiêu Loan phu nhân không thể hiện vẻ mặt gì, đi qua cánh cửa, đằng sau là tỳ nữ và hai vị bằng hữu giang hồ. Quản sự còn muốn nói khích thần Bạch Hạc giang thêm vài câu nhưng nhìn thấy mấy người chó má cũng chẳng bằng ở phía sau kia, hắn chỉ cười lạnh không ngừng mà thôi.
Chỉ là khi sau khi hắn nhìn thấy một người có quan hệ không tệ với Tôn Đăng Tiên xong, nụ cười của vị quản sự này có hơi cứng đờ, trong phút chốc, trán hắn toát ra đầy mồ hôi.
Tôn Đăng Tiên thấy thì có hơi nghi hoặc một chút nhưng vẫn chẳng thể nào lý giải nỗi, thế là hắn rảo bước đi qua cánh cửa.
Trần Bình An chầm chậm bước vào Tuyết Mang đường, vẻ mặt như thường.



Bạn cần đăng nhập để bình luận