Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1574 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (7)



Chương 1574 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (7)




Trịnh Đại Phong nhỏ giọng nói: “Vây nàng ta?”
Vẻ mặt Dương lão đầu không thay đổi chút nào, nói: “Nàng ta? Vốn chẳng thèm quan tâm, nói không chừng nàng còn ước gì Trần Bình An dứt khoát hơn một chút, chỉ cần Trần Bình An không chết là được rồi, cho dù có đi vào con đường cực đoan thì nàng cũng thấy vui.”
Trịnh Đại Phong gãi gãi đầu: “Nói tới nói lui thì Trần Bình An thế nào cũng xong đời rồi?”
Dương lão đầu cười nói: “Đến lúc đó hẳn trở thành một phú ông giàu có trông giữ đỉnh núi, ngươi trở thành kẻ canh cửa cho nhà hắn, ăn uống miễn phí, không phải là tốt lắm hay sao?”
Trịnh Đại Phong đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ông cụ: “Sư phụ cố ý muốn làm cho ý muốn tà ác trong lòng Trần Bình An trỗi dậy, dùng cái này để rèn luyện kiếm tâm, không muốn hắn quan tâm đến những nhân nghĩa đạo đức khiến người ta vướng bận kia, làm cho Trần Bình An cảm thấy trời đất bao la, trong tay chỉ mình ta có kiếm, đúng là đạo lý này, sẵn tiện giúp cho vị tồn tại kia vứt bỏ vỏ kiếm trước kia của Trần Bình An, đúng hay không?”
Dương lão đầu mỉm cười nói: “Có thể suy nghĩ được đến như vậy cũng xem như là có chút tiến bộ.”
Trịnh Đại Phong nói với giọng run rẩy: “Đây là yêu cầu của nàng ta?”
Dương lão đầu lắc đầu, lộ ra vẻ cảm khái và hồi tưởng, lẩm bẩm nói: “Sao nàng ta có thể đưa ra những yêu cầu này được, nàng ta cũng không để ý đến mấy chuyện này, nàng ta... Là nàng ta đó.”
Trịnh Đại Phong mang vẻ mặt bi thương: “Đáng thương, thật quá đáng thương.”
Hắn bắt đầu nhớ lại người thanh niên cùng hắn ngồi trên cái ghế dài dưới mái hiên đối diện tiệm thuốc Khôi Trần cắn hạt dưa, cười cười nhìn về phía đám người trong viện.
Hắn luôn cảm thấy sau khi bản thân từng chịu đựng một trận tai bay vạ gió lớn như vậy thì người thanh niên kia cũng nên trải qua mấy ngày tự do tự tại mới đúng.
Nào có nghĩ đến từ khi bắt đầu rời khỏi Lão Long thành thì đã có một cái bẫy còn đáng sợ hơn cả Phi Thăng cảnh Đỗ Mậu và vật bản mệnh Thôn Kiếm Chu của ông ta đang chờ Trần Bình An.
Vào thu rồi.
Săn thú mùa thu.
Dương lão đầu nói với vẻ lạnh nhạt: “Hôm nay thời thế đã xoay theo thế cuộc loạn lạc, sẽ không còn mấy ai quan tâm đến những đạo lý của Hạo Nhiên thiên hạ, họ sẽ cảm thấy có thấu hiểu đạo lý cũng vô dụng với đám người ngu kia, còn đám ác nhân dùng đạo lý để tự thỏa mãn ham muốn của bản thân đều sẽ đi theo đạo lý căn bản đó, cũng giống như nước chảy qua khe đá, người không ăn cơm thì sẽ chết, không uống nước lại càng chết chắc hơn. Đến lúc đó sẽ thấy có người chịu nói đạo lý là chuyện tốt biết bao, cũng may trí nhớ của con người đều không tốt, chịu đau khổ xong thì rất mau quên, cuộc đời cứ lặp đi lặp lại như vậy, qua một vạn năm cũng chẳng thấy tốt hơn chút nào.”
Trịnh Đại Phong nói với giọng run run: “Tốt? Sao lại tốt được chứ?”
Dương lão đầu cười: “Ta là người à?”
Trịnh Đại Phong không phản bác được.
Dương lão đầu lại hỏi: “Ngươi là người hả?”
Trịnh Đại Phong vẫn im lặng như cũ.
Cuối cùng, Trịnh Đại Phong rời khỏi cửa hàng đi đến ngõ Nê Bình, đi đến nhà tổ của Trần Bình An, cũng đi đến nhà tổ của Cố Xán.
Dương lão đầu một mình phun khói thuốc ở trong sân.
Một vạn năm trước, trên trời có rất nhiều ánh sáng thần tính, trùng trùng điệp điệp, sao trời lấp lánh.
Chút nhân tính không đáng nhắc tới trong nhân gian này chỉ là từng đám lửa nhỏ le lói mà thôi, sao mà thắng được?”
Thôi Sàm đã đưa ra đáp án.
Dương lão đầu có không muốn chấp nhận thì cũng phải chấp nhận.
Mà người có thể đưa ra đáp án kia không chừng lúc này đang ở một nơi nào đó trong Thư Giản hồ rồi.
...
Trong tòa lầu cao có tầm nhìn rộng rãi nhất ở Trì Thủy thành, cửa lớn đang mở, người đang ngồi trong là một vị thiếu niên áo trắng có nốt ruồi trên mi tâm và một lão giả mặc nho sam, họ đang cùng nhìn về phía cảnh tượng tráng lệ ngoài Thư Giản hồ.
Thôi Đông Sơn, Thôi Sàm.
Hai người bây giờ, một người đã từng là Tú Hổ quốc sư Đại Ly, một người là đồ đệ của Văn thánh năm đó.
Vẻ mặt Thôi Đông Sơn nghiêm túc, khống chế thanh phi kiếm Kim Tuệ bay vòng quanh vẽ nên một tòa tiểu lôi trì quanh mình, dùng để nhắc nhở dù cho có chuyện gì xảy ra thì cũng không được phép đi khỏi cái vòng này.
Thôi Sàm đưa mắt nhìn Thôi Đông Sơn, mỉm cười nói: “Không hổ là hai thầy trò, cả hai đều thích tự vẽ nhà lao cho mình.”
Thôi Đông Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta thua thì chắc chắn sẽ nhận, nếu ngươi thua thì cũng đừng có ỷ thế hiếp người, trở mặt không nhận!”
Nếu như không phải do lão già chết tiệt này tạo nên cái bẫy đồng thời còn không cho hắn bất kì chỗ trống nào để từ chối thì Thôi Đông Sơn hắn sao lại tình nguyện ngồi vào chiếu bạc này? Bây giờ hắn cảm thấy cách xưng hô đại sư huynh này thật là quá đáng ghét, so với chuyện thắng được ván cược lớn, hắn có chết cũng không đồng ý.
Thế nhưng lão rùa thối kia lại không đồng ý, Thôi Đông Sơn hắn có thể làm thế nào nữa đây?
Ngược lại, nếu đặt Thôi Đông Sơn vào vị trí của Thôi Sàm, hắn cảm thấy mình cũng sẽ làm như vậy.
Sau hắn lại không hiểu bản thân mình được?
Lần đánh cược này, Thôi Đông Sơn hắn và Thôi Sàm, rất đơn giản, chính là một chia ra ai chính ai phụ, chỉ thế mà thôi, không liên quan đến sống chết.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Thôi Đông Sơn không tình nguyện làm cho vò mẻ lại càng nứt hơn, đây cũng đúng là chỗ khiến cho Thôi Đông Sơn tự giận mình nhất, một người sẽ càng hiểu rõ điểm mấu chốt của bản thân mình hơn nhiều so với những người khác.



Bạn cần đăng nhập để bình luận