Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1177: Thái Bình Sơn Không Thái Bình (2

Chương 1177: Thái Bình Sơn Không Thái Bình (2Chương 1177: Thái Bình Sơn Không Thái Bình (2
Chương 1177: Thái Bình Sơn Không Thái Bình (2)
Chính nhân quân tử, đã gặp qua, Chung Khôi.
Hiền nhân thư viện lời nói như pháp luật, ở kiếm trang Sơ Thủy quốc cũng nghe nói qua.
Chắc lần này chẳng qua là gặp phải một vị ngụy quân tử thôi, không cần phải quá ngạc nhiên.
Học vấn lớn nhỏ với đạo đức nhiều ít, đúng thật chưa hẳn móc nối cùng nhau, càng huống hồ đệ tử thư viện cũng tu hành ở đây, trên đường tu hành càng tiến lên cao, mưa gió trên núi sẽ càng lớn, nguy hiểm nhiều, tự nhiên dụ hoặc cũng nhiều, phải một mực thủ vững bản tâm, không hề đơn giản.
Trước đó ở Bích Du Phủ, nhìn thấy con đại yêu đánh giết cùng Thủy thần nương nương dưới đáy sông, hắn liền cảm thấy kỳ quái, vì sao triều đình Đại Tuyền lại bỏ mặc yêu này không quản.
Nói không chừng thứ vị quân tử kia mong muốn từ lâu đã không còn là đạo lý thánh hiền, không còn hướng thiện một lòng giáo hóa thương sinh, mà đã theo đuổi trường sinh bát hủ cho bản thân, hoặc cũng có thể là ngoại vật nào khác, tỷ như... Pháp quyết tiên nhân "có thể luyện vạn vật" trên thẻ tre.
Tiền tài động nhân tâm.
Ham muốn trường sinh khiến một vị quân tử thư viện tuổi tác đã lớn động tâm, lạc lối, điều đó đâu có gì kỳ lạ.
Thôi Sàm ở lúc đỉnh phong từng là tiên nhân mười hai cảnh, đại đệ tử của Thánh Nhân, chẳng phải cũng bước lên con đường khi sư diệt tổ đấy sao?
Nhưng người Trần Bình An kiêng ky nhất chính là tên "thanh niên đạo sĩ Thái Bình sơn" một tay khiến mình thân hãm hiểm cảnh. Chính người này tới cửa bái phỏng ở dịch quán thành Ky Hạc, tự tay giao ngọc bài đích truyền tổ sư đường cho Trần Bình An hắn.
Mãi đến khi Lưu Tông tự nhận đã thắng chắc, tiết lộ một tia thiên cơ, Trần Bình An mới ý thức được không thích hợp.
Trần Bình An tính cách cẩn thận, nơi nơi tỉ mỉ, lần này sở dĩ ngã nhào vào bẫy, thật sự là bởi trước lúc đó quan cảm của hắn với Thái Bình sơn quá tốt.
Lúc lạc vào Ngẫu Hoa phúc địa, Kính Tâm trai Đồng Thanh Thanh và Phàn Hoàn Nhĩ mượn nhờ chiếc gương đồng, thần hồn thể phách hơp nhất thành là nữ quan Hoàng Đình.
Ấn tượng của Trần Bình An với cô rất tốt.
Sau đó vị tổ sư gia lão thiên quân Thái Bình sơn vì chém giết vượn trắng đeo kiếm, không tiếc hủy đi hai thanh tiên kiếm trong hộ sơn đại trận, vì cứu lấy tàn hồn Chung Khôi mà không tiếc ngã cảnh.
Ấn tượng càng tốt.
Lần sớm nhất biết tới Thái Bình sơn là khi cùng Lục Đài tiến vào Phi Ưng bảo, vạch trần mưu đồ trăm năm của vị tà tu Kim Đan, đầu sỏ của hết thảy tai họa tại Phi Ưng bảo, tên tà tu Kim Đan kia thiếu chút là lấy sơn nhạc trấn giết được Trần Bình An, hắn dự tính nuôi ra quỷ thai Nguyên Anh trong tâm hồn của phu nhân bảo chủ Phi Ưng bảo. Trước lúc đó, thanh niên đạo sĩ Thái Bình Sơn đuổi giết vị lão Kim Đan này hẳn còn chưa lấy thân phận Trích Tiên nhân đi tới phúc địa.
Sớm hơn chút nữa thì theo như lời Lục Đài kể, rằng một vị đại tu sĩ Nguyên Anh của Thái Bình sơn bởi vô vọng trường sinh, thể phách thần hồn đều gần như mục nát không còn cách nào cứu vãn, tự biết đại nạn buông xuống liền bắt đầu vân du tứ phương, nghĩ hết khả năng làm chút việc thiện dưới núi.
Không biết vì sao, lại xung đột cùng một vị Kim Đan địa tiên Phù Kê tông, song phương chém giết vô cùng thảm liệt, kẻ sau vạn vạn không ngờ được rằng đối phương nhìn qua sinh cơ đạm bạc, thực chát lại là một vị Nguyên Anh.
Bị đuổi giết đến ngọn núi ở gàn Phi Ưng bảo, hắn liều mạng ngọc đá cùng vỡ, dùng đến phép thuật thỉnh thần hàng chân của Phù Kê tông, lại không mời thần linh, mà lấy tinh huyết bản mạng ra, thi triển cắm thuật, đưa tới một phân thân cự phách ma đạo viễn cổ, quyết chiến đến cùng, đồng quy vu tận.
Đánh cho địa giới dưới chân hai người hội tụ âm khí, không khác gì một tòa di chỉ chiến trường chôn xương mười mấy vạn võ tốt.
Về sau mới có tà tu Kim Đan thuận nước đẩy thuyền bố cục ra trường mưu đồ âm độc kia.
Tất cả mọi chuyện liên quan tới đạo sĩ Thái Bình sơn, vô luận là nghe thấy, còn là tận mắt thấy đều khiến Trần Bình An ngưỡng mộ trong lòng.
Đến cả thanh hiệp đao Đình Tuyết trong tay Lô Bạch Tượng bây giờ cũng là di vật của vị Nguyên Anh địa tiên tráng liệt chiến tử kia.
Cho nên sau khi lấy được ngọc bài tổ sư đường, Trần Bình An căn bản không nghĩ nhiều, chỉ cho là tổ sư gia Thái Bình sơn rời khỏi dịch quán liền sinh tâm ái hộ, hoặc là Chung Khôi nói giúp, mới vội vã dùng phi kiếm truyền vật nhờ đạo sĩ trên núi gần đó giao ngọc bài hộ thân cho Trần Bình An.
Hiện giờ xem ra, là Trần Bình An suy nghĩ quá đơn giản.
Trần Bình An tháo xuống tắm ngọc bài Lưu Tông gọi là "Hàng thật giá thực" kia, chất liệu cực tốt, trong thời gian ngắn khó mà luyện hóa hoặc trực tiếp tiêu hủy hắn xoay người vứt cho Bùi Tiền: "Thả tắm ngọc bài này vào trong ô giấy dầu, nhớ thu ô lại, đừng mở ra."
Bùi Tiền tiếp lấy chiếc ngọc bài xinh xắn mà nó thèm thuồng đã lâu, ngoan ngoãn làm theo, tay chân lanh lẹ, không lề mà chút nào.
Đại sự không hồ đò.
Bùi Tiền không dám làm bừa, nó sợ Trần Bình An giận.
Lần duy nhất Trần Bình An tức giận, nếu không phải có Chung Khôi cầu xin, lúc này tám chín phần mười nó còn đang ở trong quán trọ tại Hồ Nhi trấn, mỗi ngày quét dọn múc nước, làm trâu làm ngựa cho lão nương có bộ ngực lắc lư kia.
Lão nho sĩ trên đỉnh núi cười lạnh nói: "Chúng ta đã bị Trần Bình An phát hiện ra hành tung.
Hán tử khôi ngô không chút để ý: "Tên này vốn đã không đơn giản, động tĩnh lớn như vậy ở Bích Du Phủ chẳng phải đều nhờ hắn mà ra. Bằng không chủ nhân nhà ta làm sao lại đối phó một võ phu thuần túy như hắn. Trước khi đi chủ nhân từng đùa với ta, nói hồ lô dưỡng kiếm giữa eo Trần Bình An chỉ là cái cớ thôi, điều chủ nhân thực sự coi trong là rốt cục thần thánh phương nào lại bỏ ra cho hắn một món bảo bối có thể che đậy thiên cơ, nếu không quá phỏng tay, chủ nhân đương nhiên là muốn mượn dùng, nhưng chủ nhân sợ hắn vừa ra tay, toàn bộ Đồng Diệp châu đều biến động theo, cho nên chúng ta mới đi trước dò đường, suy tính thân phận người đứng sau màn. Nếu quả đúng là thủ bút của vị Thánh nhân Nho gia nào đó, thậm chí là thủ đoạn thần tiên chuyên ứng đối với loạn cục Đồng Diệp châu..."
Hán tử chợt ngưng lại, không dám nói thêm nửa chữ.
Quân tử thư viện Vương Kỳ hỏi: "Thì sao?"
Hán tử pha trò nói: "Quên mắt rồi."
Vương Kỳ tuy không truy hỏi, nhưng tâm tình đã tốt dần lên.
Tráng hán khôi ngô này tự nhận chỉ là một con tiểu yêu, kiến hôi còn chưa Kim Đan mà thôi.
Chẳng qua một khi để hắn tiến vào trong nước, chiến lực lập tức sánh ngang bằng được với những Kim Đan đạo hạnh hơi yếu trên núi.
Trận mưa to tầm tã tối nay quả thực đến rất đúng lúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận