Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1811 - Hồ Thư Giản Cháy Nhà Ra Mặt Chuột (10)



Chương 1811 - Hồ Thư Giản Cháy Nhà Ra Mặt Chuột (10)




Các huyệt đạo trên cơ thể Lưu Chí Mậu đều bị các mạch của thủy lao quấn chặt để khống chế, đặc biệt là các huyệt chủ chốt có tác dụng sưởi ấm và nuôi dưỡng bổn mệnh, lại càng bị thủy mạch của đảo Cung Liễu chặn lại, làm lạnh, ông ta ngáp dài nói: “Thật sự cho rằng đám người ngoài như các ngươi có thể muốn làm gì thì làm ở Bảo Bình châu được sao? Chỉ dựa vào một chút kiên nhẫn đó của ngươi, ta cảm thấy ngươi đã không ngồi vững được ngọc tọa tông chủ của mình rồi, nói không chừng còn thảm hơn cái ngôi quân chủ giang hồ ở hồ Thư Giản của ta nữa kìa, ghế còn ngồi chưa kịp nóng đã phải nhanh chóng đứng dậy, ngoan ngoãn nhường chỗ. Phù sa không chảy ruộng ngoài, ta thật sự không tin rằng Ngọc Khuê tông sẵn sàng giao một miếng thịt mỡ khổng lồ như vậy cho một người ngoài.”
Lưu Chí Mậu lại bắt đầu dạy dỗ vị lão tu sĩ trước mặt, người có sức chiến đấu kinh người, trong tay lại có bảo bối quý giá: "Thật sự không phải ta nói Phổ Điệp tiên sư các ngươi gì đâu, ta chỉ là nói các ngươi tính tình quá cứng ngắc, thật sự chưa chắc đã bằng dã tu chúng ta. Chẳng phải chỉ dựa vào những đạo pháp cao siêu cùng với tông môn được truyền thừa nên mới có thể đi trên đại đạo mà không có gì cản trở sao? Nếu giao lại những đạo pháp đó cho chúng ta, cứ coi như chúng ta đều xuất phát từ địa tiên, đôi bên cũng đồng thời đều bỏ ra thời gian như nhau, đảm bảo rằng dã tu chúng ta có thể đánh các ngươi thảm hại. Không tin à? Thế thì hãy thử xem? Dù sao thì ngươi cũng đã phản bội Đồng Diệp tông rồi. Phá vỡ đập nát quy tắc của Tổ sư đường đã là gì cơ chứ. Chi bằng truyền dạy tiên pháp để đạt được đến Thượng ngũ cảnh của Đồng Diệp tông lại cho ta? Nhưng ngươi có dám không?”
Lưu Chí Mậu trong nhà lao đang cười không chút kiêng nể chi.
Nói chuyện cười đùa vui vẻ.
Bọn họ đều là những nhân vật trí dũng kiệt xuất, nhưng tất nhiên cũng có chút lưu manh vô lại rồi.
Chu Phong Lộc lắc đầu: "Lưu Chí Mậu, hy vọng lần sau gặp mặt, đợi đến khi ta trở thành tông chủ của hạ tông, ngươi còn có thể nói chuyện mạnh miệng như vậy."Viptruyenfull,net - Chỉ 100 0 đồn g/ngày đọ c tất cả Kho 100 0++ truyệ n dị ch miễ n ph í !
Lưu Chí Mậu vội vàng nói: “Đừng nóng lòng, đừng nóng lòng. Cho dù trở thành tông chủ của hạ tông, chúng ta vẫn có thể trò chuyện. Sơn trạch dã tu chúng ta không có cốt cách gì cả, chỉ thích gió chiều nào theo chiều đó thôi."
Chu Phong Lộc im lặng, rời khỏi thủy lao.
Cái tên dã tu Nguyên Anh của hồ Thư Giản này thực sự đúng là một kẻ hạ lưu cùng cực, không thể giết được, ăn cũng nuốt không nổi, Chu Phong Lộc đã hạ quyết tâm, chỉ cần trở thành tông chủ của hạ tông, ngày hôm đó ông ta sẽ giết chết Lưu Chí Mậu ngay lập tức, không phí lời với tên dã tu này thêm một câu nào nữa.
Sau khi Chu Phong Lộc trở về phủ đệ của mình.
Chủ nhân thực sự của đảo Cung Liễu, Lưu Lão Thành, bước vào tầng dưới cùng của thủy lao, dọc đường đi, các tu sĩ của Ngọc Khuê tông giả vờ như không nhìn thấy ông ta, thậm chí cũng không chào hỏi hay có ý định ngăn cản ông ta lại.
Hồ Thư Giản có ba mạch nước cơ bản, thủy vận cực kỳ mạnh mẽ, các mạch nước còn lại tuy nhiều nhưng lại mảnh mai, rời rạc và lộn xộn, bị hàng ngàn thế lực trên các đảo còn lại chia cắt sạch sẽ.
Một nhánh trong số đó thuộc sở hữu độc quyền của đảo Cung Liễu, thủy lao trận pháp cũng lấy đó làm cơ sở.
Đây cũng chính là mấu chốt để có thể dễ dàng trấn áp Lưu Chí Mậu.
Đảo Thanh Hiệp cũng đã đánh cắp phần lớn các mạch nước, phủ Hoành Ba chính là con mắt của trận, chỉ đáng tiếc là nó đã bị phá hủy, nên việc vận hành thủy vận bị phân tán,các nhóm các tu sĩ địa tiên trên các đảo chư hầu như Điền Hồ Quân và Du Cối đều ngồi không hưởng lợi.
Ba hòn đảo lớn là Thanh Chủng, Thiên Mụ và Lạp Túc đều có chung mạch nước cuối cùng của hồ Thư Giản.
Sau khi Lưu Lão Thành đến đáy thủy lao, ông ta lập tức chia cách nơi đây thành một tiểu thiên địa.
Lưu Chí Mậu ngẩng đầu, cau mày.
Ông ta không sợ Chu Phong Lộc lắm, nhưng đối với người tiền bối đến từ hồ Thư Giản là Lưu Lão Thành này thì ông ta vô cùng sợ hãi.
Bởi vì dã tu đối phó với dã tu luôn quen tay lẹ chân nhất.
Ngược lại Phổ Điệp tiên sư nhất thời đã bối rối.
Lưu Lão Thành lấy ra một cuộn giấy, lắc nhẹ rồi trải ra, từ trong cuộn giấy, có một nam tử tươi cười bước ra.
Ông ta bước vào nhà lao, chắp hai tay sau lưng, khom lưng nheo mắt nhìn Lưu Chí Mậu, hỏi: “Nghe nói ngươi và Trần Bình An vừa là địch vừa là bằng hữu, cứ mờ mịt không rõ, hơn nữa không nói về hắn ta, nhưng ta nghe thấy Lưu Lão Thành nói hai người cũng đều công nhận đối phương là tri kỷ của mình đúng không?”
Lần này đến lượt Lưu Chí Mậu không hiểu gì, không trả lời câu hỏi đó: "Ngươi là... Khương Thượng Chân của Ngọc Khuê tông?"
Nam tử cười nói: "Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước, sau đó ta sẽ xem xét xem có cần phải trả lời câu hỏi của ngươi hay không. Chuyện gì cũng có thứ tự trước sau, chúng ta vẫn nên tuân thủ quy tắc chứ nhỉ."
Lưu Chí Mậu liếc nhìn Lưu Lão Thành, ở bên phía Chu Phong Lộc, Lưu Chí Mậu đại khái đã biết giới hạn của Chu Phong Lộc sau hai lần “mài dũa” trước đó, cho nên ông ta có thể trì hoãn hết lần này đến lần khác, nhưng đối mặt với người rất có thể là Khương Thượng Chân của Ngọc Khuê tông, Lưu Chí Mậu nhất thời cảm thấy tâm trạng có chút nặng nề, không dám ăn nói lung tung, suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Ta và Trần Bình An cả đời cũng sẽ không bao giờ có thể là bằng hữu được. Cho dù là ta đạt đến Thượng ngũ cảnh hay là sau này hắn có khả năng đối đầu với ta, nói không chừng còn phải giao đấu với nhau. Nhưng hiện tại mà nói ta và Trần Bình An có thể xem là một nửa tri kỷ, vì dù sao thì trước sau chúng ta đã cùng nhau uống vài chầu rượu.”
Nam tử vỗ tay, cười lớn: “Chỉ dựa vào điểm này, Tiểu Lưu à, cộng với lão Lưu ở phía sau ta, từ nay về sau cả ba người chúng ta chính là bằng hữu, là châu chấu trên cùng một sợi dây!”
(Châu chấu trên cùng một sợi dây, chỉ cần một con bị té, cả bọn đều té. Ý chỉ người cùng hội cùng thuyền cùng hưởng lợi ích, cùng đối mặt với nguy hiểm.)



Bạn cần đăng nhập để bình luận