Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1031: Thế Nào Là Vô Địch Thiên Hạ (3)

Chương 1031: Thế Nào Là Vô Địch Thiên Hạ (3)Chương 1031: Thế Nào Là Vô Địch Thiên Hạ (3)
Chương 1031: Thế Nào
Là Vô Địch Thiên Hạ (3)
Lão nhân làm ra một động tác ngoài ý liệu, hắn giơ cánh tay lên, tháo xuống mũ hoa sen, tiện tay ném ở trên đắt.
Còn về thanh phi kiếm kia liệu có giãy thoát khỏi cầm có, về lại bên người chủ nhân, khiến kẻ địch càng thêm cường đại. Hay là thiếu đi che chở từ pháp bảo tiên nhân đạo quan này, liệu có thiếu đi một phần thủ đoạn chiến thắng trong đại chiến cân bằng sắp tới.
Đinh Anh không chút để ý.
Đình Anh cuộn tay áo lên, động tác chậm chạp vô cùng.
Hắn suy nghĩ một lát, cúi đầu lếc nhìn chiếc mũ sen vốn được coi là một trong những lá bài tẩy, tiện tay vung tay áo, ném ra xa xa về phía ngự đạo kinh thành Nam Uyễn quốc.
Đinh Anh chậm rãi tiến về phía trước, bước chân không khác gì người bình thường.
Không có cương khí như núi cao, cả đạo quan Định Anh cũng buông bỏ không cần.
Hai tay trống không bước về phía Trần Bình An.
Đinh Anh cảm thấy một thân nhẹ nhàng, trạng thái đỉnh phong chưa từng có. Đánh nhau thì nên như thế này!
Đánh thắng người thứ hai thiên hạ, tự nhiên sẽ là người đứng đầu thiên hạ, đạo lý rất đơn giản.
Nhưng đạo lý này, không cần biết người ngoài xem trọng thế nào, xa không thể chạm tới đâu, Đinh Anh vẫn cảm thấy quá nhỏ, quá nhẹ.
Đinh Anh căn bản không xem ra gì!
Sức một người thắng quá chín người còn lại trong mười người đứng đầu thiên hạ liên thủ, đó mới là vô địch mà Đinh Anh thực sự muốn. Cho nên trong năm tháng dài lâu, Định lão ma chỉ có tĩnh mịch làm bạn, mới đi nghiên cứu sở trường bách gia, ởi cải tiến võ học các đại tông sư nhô cao thêm một tắc, không phải Đinh Anh cần lấy đó làm phù hộ thân, mà là Định Anh sớm đã chuẩn bị sẵn, muốn lấy một chiêu mình tiện tay tung ra, nhẹ nhàng phá đi thủ đoạn mạnh nhất của những đại tông sư như Du Chân Ý, Chủng Thu, Lưu Tông.
Chỉ có điều hiện giờ lại bật ra một bát ngờ lớn bằng trời.
Đinh Anh lại cảm thấy như thế mới đúng.
Vừa nãy không cần phải dùng những chiêu số lòe loẹt kia, chúng quá chậm.
Trên con đường hắn đi trước đây không có đối thủ đày đủ cường đại, dù cho Định Anh đứng chờ, dù cho Định Anh quay đầu nhìn lại, đều không thấy được thân ảnh người thứ hai, càng không có người có thể đuổi kịp Đinh Anh, có thể sóng vai đứng cùng hắn, cho nên chỉ có thiên địa tịch liêu, chỉ có một mình Định Anh đi tranh thắng với trời.
Trích Tiên Nhân tên Trần Bình An này tới rất đúng lúc, có khối đá kê chân này, Định Anh ta sẽ cách trời càng gàn!
Đinh Anh bước nhanh về phía trước, cười lên sảng khoái.
Trần Bình An nắm chặt trường kiếm trong tay, lòng bàn tay nóng lên, lại không bị kiếm khí tổn thương chút nào, hắn cảm thấy kiếm thứ hai này có thể càng nhanh.
Trên đầu tường phía nam kinh thành Nam Uyễn quốc.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Từ lỗ hỗng to tướng nơi tường thành đến cực tây bên kia, cả con đường tràn đầy kiếm khí hồng thủy cuồn cuộn trút tới.
Đầu tường cực tây có Đinh Anh đang đánh ra từng quyền từng quyền, như thần linh Thiên Đình đắm đánh núi cao, từng quyền từng quyền đánh cho kiếm khí ùa tới trước mặt bắn tung tản ra, Định Anh cứ vậy nghịch lưu tiến về phía trước, thế như chẻ tre.
Trước khi lần vào phủ thái tử, hoàng hậu Chu Thù Chân, hoặc nói cách khác là lâu chủ Kính Ngưỡng lâu, hoặc cũng có thể nói là tử sĩ Kính Tâm trai, cô ẩn mình trong một nơi bóng râm mát mẻ, nhìn về phía hai người đang đánh nhau ở tường thành nam, cảm khái vạn phần.
Song phương đánh cho trời long đất lở. Dù có mở ra những hồ sơ bí mật phủ bụi dày trong Kính Ngưỡng lâu, thì Ngẫu Hoa phúc địa cũng đã có rất nhiều giáp chưa từng xuất hiện chém giết kinh thiên động địa như thé.
Lác đác hai người, lại đánh như là hai quân đối đầu, đánh ra khí thế cát vàng vạn dặm và kim qua thiết mã.
Hoàng đế khai quốc Nam Uyên quốc Ngụy Tiện là vô địch, ở thời đại đó không có đối thủ, đến sau Lô Bạch Tượng cũng là như thế, lấy sức một người ép cho trọn cả giang hồ không cách nào thở dốc suốt một giáp, nữ tử kiếm tiên Tùy Hữu Biên càng là tĩnh mịch đến mức chỉ có thể ngự kiếm phi thăng, Vũ Phong Tử Chu Liễm chọn đối địch với thế, một người chiến chín người, tông sư trên bảng thập nhân thiên hạ bị hắn giết hơn phân nửa.
Lần này Đinh Anh gặp phải một thanh niên Trích Tiên Nhân tên là Trần Bình An.
Hệt như nhật nguyệt tranh sáng trên bầu trời.
Mọi người chỉ có thể ngước cổ mà nhìn, chờ đợi kết quả.
Chu Thù Chân than thở một tiếng, liếc nhìn hai vị nam nữ trẻ tuổi trên nóc nhà, cô không trực tiếp tìm tới bọn họ, mà thân hình yên ắng hạ xuống hàng lang, khoan thai ởi tới, gặp phải tỳ nữ quản sự liền lách mình tránh khỏi tầm nhìn bọn họ.
Hoặc là bay lên xà ngang, như một dải lụa đụng đưa. Thân phận cô bây giờ không thích hợp xuất hiện ở tòa phủ đệ này.
Cô tuy là đương kim hoàng hậu Nam Uyễn quốc, song lại không phải mẹ ruột của thái tử và nhị hoàng tử, thậm chí liên quan đến cái chết của hoàng hậu trước, trong một ít bí văn mờ ảo trong cung Chu hoàng hậu đều không tránh khỏi liên quan.
Thân ảnh Chu Thù Chân lướt đi trong phủ đê. vừa khéo để cho Ngụy Diễn và Phàn Hoàn Nhĩ phát hiện, hai người hạ xuống nóc nhà, gặp vị hoàng hậu nương nương diễm danh lan xa này ở hoa viên.
Phàn Hoàn Nhĩ có chút hiếu kỳ xen lẫn lo lắng, bởi vì không biết vì sao Chu Thù Chân phải hiện thân, hơn nữa còn là xuất hiện ngay trước mặt cô và thái tử Ngụy Diễn.
Chu Thù Chân này chính là vị sư tỷ năm đó phát hiện Phàn Hoàn Nhĩ, đồng thời mang đi Kính Tâm trai, về sau Chu Thù Chân nhanh chóng thay thế thân phận một vị tú nữ do Kính Tâm trai tỉ mỉ thiết trí, thuận lợi tiến vào hoàng cung Nam Uyễn quốc, từng bước trở thành hoàng hậu.
Chu Thù Chân đành chịu nói: "Tình thế khẩn cấp, không kịp nữa rồi. Trách sư tỷ ta làm việc bát lợi, cũng trách Đinh lão ma xuất hiện quá khéo."
Nguy Diễn nhìn "mẫu hậu", lại nhìn Phàn Hoàn Nhĩ.
Hắn không ngại mình và Phàn Hoàn Nhĩ cùng hội cùng thuyền, thắng đệ đệ được Ma giáo Nha Nhi nâng đỡ kia, sau đó từng bước đến gần long ỷ, thuận lợi đăng cơ, sau cùng liên thủ với giai nhân, mưu cầu nhất thống bốn nước. Nhưng nếu như nói cả thảy Nam Uyễn quốc Nguy thi sớm đã bi những nữ tử Kính Tâm trai này đùa giỡn trong lòng bàn tay, như vậy mình dù ngồi long ỷ mặc long bào cũng ý nghĩa gì đâu? Chu Thù Chân lại không thể quan tâm tới tâm tư đế vương đã thành hình trong lòng Ngụy Diễn, nói thẳng với Phàn Hoàn Nhĩ: "Năm đó sở dĩ được sư phụ bố trí tới kinh sư Nam Uyễn quốc, trừ thân phận hoàng hậu này, sư phụ còn cần ta hoàn thành một chuyện, chính là lấy được chiếc váy áo màu xanh kia, không sớm không muộn, tất phải vừa vặn hoàn thành ở lần hẹn ước một giáp này, nhưng ta không dám quá kề cận Đinh lão ma, căn bản không dám lộ diện, chỉ sợ chọc giận hắn."
Nói tới đây, cô khẽ cười khổ với Phàn Hoàn Nhĩ, đắng chát nói: "Cho nên sư tỷ đành phải lui mà cầu thứ yếu, trước lúc xuống núi Chu Phì từng tuyên bố muốn lấy sư muội ngươi làm chiến lợi phẩm, hắn vốn đã ngấp nghé sắc đẹp ngươi đã lâu. Thế là ta bèn để người cố ý tiết lộ thiên cơ cho Xuân Triều cung, nói ngươi muốn lấy bằng được chiếc váy áo kia, Chu Phì quả nhiên trực tiếp tìm tới Kim Cương tự Vân Nê hòa thượng, bởi vì với tính cách Chu Phì, một khi ngươi rơi vào tay hắn, chỉ cần sư muội mở miệng, không quản Chu Phì cướp đoạt váy áo kia bằng cách nào, hắn đều nguyện ý lấy ra tặng cho sư muội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận