Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1118: Đêm Bơi Miếu Thủy Thần (3)

Chương 1118: Đêm Bơi Miếu Thủy Thần (3)Chương 1118: Đêm Bơi Miếu Thủy Thần (3)
Chương 1118: Đêm Bơi Miếu Thủy Thân (3)
Trần Bình An đột nhiên ý thức được bộ dáng này của mình, tuy Bùi Tiền và Chu Liễm không nhìn thấy, nhưng nếu từ miếu thuỷ thần bên kia có luyện khí sĩ trong ngũ cảnh? Có thể liếc một cái nhìn thấu, coi mình là yêu ma ban đêm lui tới quấy phá hay không?
Điều này làm Trần Bình An có chút do dự.
Không lẽ chạy uỗổng công ba trăm dặm đường thủy này? Cộng thêm đường trở về, chính là sáu trăm dặm. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lơ lửng ở giữa dòng Mai Hà Trần Bình An vẫn tính cập bờ thử xem, kết quả tệ nhất, chính là xa xa liếc cửa miếu thuỷ thần một cái, sau đó kinh động người trông miếu hoặc là tu sĩ nơi đây, bị đuổi giết ba trăm dặm, đành phải để cho lão tướng quân Diêu Trấn dịch quán bên kia ra mặt giải thích.
Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai,"Âm thần đi đêm? Trần Bình An, ngươi không phải võ phu thuần túy sao? Có thể giảng đạo lý một chút hay không?”
Trần Bình An quay đầu nhìn lại, dở khóc dở cười. Cách xa ba mươi bước, có thư sinh áo sam xanh ngồi trên mặt sông, hai tay dùng sức nắm một đống tóc, như là muốn kéo ai từ trong Mai Hà ra.
Chính là Chung Khôi.
Trần Bình An tới bên cạnh Chung Khôi, hỏi: "Đây là?"
Chung Khôi ngắng đầu, cười nói: "Ta vừa rồi đang ở miếu thủy thần bên kia tranh địa bàn với người ta, muốn sau khi trời sáng đốt nén hương đầu tiên, cầu thần linh phù hộ, có thể để Cửu Nương thuận mắt một chút đối với ta."
Trần Bình An chỉ chỉ tóc trong tay Chung Khôi, "Ta nói cái này." Chung Khôi trợn mắt nói: "Thủy quỷ chết oan trong Mai Hà, còn có thể là cái gì, hẳn là bị âm thần của ngươi đưa tới, ăn ngươi, bảo đảm tu vi tăng vọt. Ta thấy nó thò đầu lén lút, khuôn mặt thế mà không giống thủy quỷ tầm thường nát nhừ xấu xí như vậy, còn rất long lanh tuấn tú, liền muốn thương lượng với nữ quỷ này, đi ra tán gẫu với ta."
Bởi vì Chung Khôi không phải đêm đó âm thần dương thần xuất khiếu đi xa, một thân hạo nhiên chi khí tùy ý trào ra, tối nay hắn tựa như lúc bình thường ở quán trọ, cố ý che giấu khí cơ, cho nên thủy quỷ đáy sông không giống đêm đó, từng con chìm vào chỗ sâu nhát của đáy nước run rấy. Nếu không, Chung Khôi cho dù chỉ là đến gần miếu thủy thần, nhắm chừng thủy quỷ Mai Hà đã phải hồn phi phách tán.
Trong hai tay áo kia của Chung Khôi chứa gió thu sát khí lạnh lẽo, mặc kệ ngươi là thủy quỷ chết oan, hay là ác quỷ gặp báo ứng.
Trần Bình An nhìn nữ quỷ tóc đen trong tay Chung Khôi, lại nhìn Chung Khôi kéo co với nữ qUỶ.
Trần Bình An hỏi: "Chơi vui không?” Chung Khôi gật gật đầu.
Trần Bình An quay đầu nhìn phía tòa miếu thủy thần xa xa.
Chung Khôi buông tóc trong tay ra, bóng ma dưới mặt sông như được đại xá, chợt lóe rồi biến mắt.
Chung Khôi đứng lên, đưa tay đặt ở đầu vai âm thần của Trần Bình An, cười nói: "Nhìn cho rõ, sẽ biết chơi có vui không."
Hai người đột nhiên rơi vào nước sông.
Âm thần đi đêm, đối đãi vạn vật thế gian sáng như ban ngày.
Mặc dù là ở trong nước sông, lếc một cái, tàm mắt vẫn như cũ không có trở ngai. nhãn lực ngang hàng với tu vi võ đạo của chân thân Trần Bình An.
Trần Bình An xem như từng kiến thức rất nhiều quỷ mị tinh quái, vẫn là lần đầu tiên cảm thấy... ghê tởm.
Cách đó không xa chính là tòa miếu thủy thần kia cùng dân chúng đèn đuốc.
Nhưng chính là như vậy, dưới đáy nước Mai Hà, chung quanh Trần Bình An và Chung Khôi "đứng" đầy thủy quỷ. Chúng nó yên lặng bát động, phần lớn là mặc đồ trắng như tuyết, phần nhiều là tóc đen nhánh che khuất gương mặt, thẳng tắp hạ xuống đến bên hông, như là tiêu thư khuê các rut rè ra ngoài đường, đội một cái mịch ly' tục xưng gái chưa chồng.
(mịch ly: 1 loại khăn che kín phần đầu)
Không chỉ có thế, Trần Bình An cúi đầu nhìn, thấy được một đôi mắt bạc trắng to như đèn lồng, lạnh lùng dị thường, gắt gao nhìn chằm chằm hai người, nhưng bọn họ lại không thấy rõ thân thế nó.
Hai bên cách ít nhất một dặm đường, đôi mắt kia vẫn cực lớn như thế, có thể nghĩ mà biết, nếu là nhìn gần, vật ấy khổng lồ cỡ nào.
Chung Khôi cười nói: "Nó cùng đám thủy quỷ đều là bị ngươi dẫn tới, chỉ là không dám hạ miệng, thứ nhất âm thần này của ngươi tuy chỉ là hạt giống hình thái ban đầu, nhưng vẫn có chút không tầm thường, chúng nó không dám vọng động, chỉ là thật sự thèm thuồng, liền không ngừng hội tụ cùng một chỗ, với lại chúng nó rắp tâm hại người, mong ngươi có thể kinh động yêu vật kia đáy sông, chém giết một phen, chúng nó được chia một chén canh. Kết quả ngươi vừa vặn dừng lại ở miếu thủy thần bên này, liền không dời ổ nữa, yêu vật bên dưới nhắm chừng sắp giận điên lên rồi, không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao tòa Bích Du phủ kia của Mai Hà thủy thần nương nương, cách nơi này cũng không tính là xa.”
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Trần Bình An nhìn quanh, coi như là thưởng thức phong cảnh.
Chung Khôi cũng đang nhìn xung quanh, hô: "Vừa rồi vị thủy quỷ cô nương bề ngoài rất được kia, ngươi còn đó không? Ngươi nếu không muốn tiếp tục làm thủy quỷ, ta có thể một chưởng vỗ chết ngươi, về phần có thể đầu thai hay không, ta không dám cam đoan, nhưng giúp ngươi thoát ly yêu vật kia ở đáy sông trói buôc. không cần giúp nó làm ác hại người nữa, không khó."
Đôi đèn lồng kia thoáng phóng to vài phần.
Trần Bình An theo bản năng nheo mắt nhìn.
Tựa như lúc còn nhỏ ở bên ruộng đi câu lươn, ngẫu nhiên nhìn thấy một con, đầu và thân thể chậm rãi trườn ra.
Con yêu vật Mai Hà này, thô sơ giản lược tính toán một phen, thế mà so với hai con xà mãng đen trắng nọ ở núi Kỳ Đôn còn to lớn hơn.
Trần Bình An hỏi: "Vị thủy thần Mai Hà kia không quản nó sao?" Chung Khôi cười nói: "Không quản? Không quản như thế nào, vị thuỷ thần nương nương tính cách nóng nảy này, sở dĩ không thích hiện thân lộ diện, chính là lần lượt ý đồ đánh giết yêu vật này, đã có ba lần bị thương tới căn bản của kim thân, hầu như mỗi ba bốn mươi năm, đều phải dạy con yêu vật này một lần, trong một trăm năm, thậm chí còn có thể có một lần thật sự chém giết sống chết, một lần thê thảm nhát, kim thân miếu thủy thần cũng xuất hiện khe hở, Bích Du phủ cũng ngập hơn phân nửa."
Trần Bình An càng thêm kỳ quái,"Triều đình không dốc sức bao vây tiễu trừ nó? Triều đình Đại Tuyền nếu không làm được, thư viện các ngươi không quản?"
Hai tay Chung Khôi gác sau gáy, Việc đời không đơn giản. Con thủy yêu này có thể sống tới ngày nay, trừ đạo hạnh, vẫn là dựa vào đầu óc của nó nhiều chút. Với lại, trung bộ Đồng Diệp châu lớn như vậy, thư viện Đại Phục chỉ chút người như vậy, có thể đánh chết được yêu vật này thì càng ít. Người đọc sách của thư viện cần tu thân dưỡng khí, mỗi ngày đọc sách nghiên cứu học vấn, rất bận rộn, tranh thủ làm người tài, làm quân tử, làm thánh nhân, làm đại thánh nhân có thể đúc tượng ở trong tòa văn miếu kia của Trung Thổ Thần Châu, ngoài đọc sách, càng nhiều việc hơn nữa. Với lại, vương triều Đại Tuyền vốn có một vị quân tử ở sẵn."
Trần Bình An gật gật đầu, trong lòng hiểu rõ.
Một chuyến du lịch Ngẫu Hoa phúc địa, nhân gian trăm vẻ, thu hét đáy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận