Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1729: Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (6)

Chương 1729: Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (6)Chương 1729: Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (6)
Hàn Tĩnh Tín nói đùa: "Nếu không biết rõ thân thế của Tằng tiên sinh, ta đã nghi ngờ liệu Tằng tiên sinh có phải là thuyết khách của vương triều Chu Huỳnh hay không."
Kiếm khách trung niên cười khổ nói: "Ta chỉ là một kiếm khách biết một số ngự kiếm thuật kém cỏi, chỉ là một người trong giang hồ mà thôi. Ta chính là loại võ phu thuần túy bị những kiếm tu trên núi coi thường nhất. Khi còn trẻ, lần đầu du lịch đến vương triều Chu Huỳnh, ta còn không dám vác kiếm đi ra ngoài. Bây giờ nghĩ lại, đây là một việc đáng xấu hổ này có thể được gọi là vô cùng nhục nhã và mất mặt. Ta nên nghĩ rằng vương triều Chu Huỳnh sẽ bị vó ngựa của Đại Ly giãm nát nhừ mới đúng, không nên khuyến khích Điện hạ đến kinh thành Chu Huỳnh ở ẩn mấy năm, đợi đến khi tình hình sáng tỏ, hãy trở về Thạch Hào quốc dọn dẹp sơn hà. Nếu như không phải được hoàng hậu nương nương tin tưởng, tại hạ cũng không biết bây giờ mình đang lăn lộn kiếm miếng cơm ở đâu."
Hàn Tĩnh Tín đột nhiên nói ra một câu xa rời chủ đề mấy ngàn dặm: "Ta đã nói là quốc sư của Đại Ly tính toán không sai lệch một li, nhưng nếu bao gồm Thạch Hào quốc chúng ta trong đó, rồi mấy nước chư hầu Chu Huỳnh có thể nói là ngoan cường chống cự rồi. Xem ra, gián điệp của Đại Ly đã thất bại trong việc xâm nhập vào các chư hầu như chúng ta rồi. Thạch Hào quốc của chúng ta cũng chỉ có biên quân Hoàng thị, nhưng bọn họ cảm thấy vẫn còn cơ hội, ta không cam tâm làm một vua ở biên cảnh suốt ngày phải ăn cát ngửi phân ngựa. Ta muốn cược một canh bạc lớn nên mới lập tức nảy ra ý định đó, kéo theo Hiền Vương ca ca của ta, cùng nhau đi nương nhờ Tô Cao Sơn."
Kiếm khách trung niên lắc đầu cười nói: "Trên đời này không có người nào có thể tính toán không sai lệch một li đâu, chỉ có dự đoán chính xác thế sự, sau đó mỗi bước đi đều phải phù hợp với tôn chỉ nhận định thời thế thì mới là con đường đúng đắn."
Vẻ mặt của Hàn Tĩnh Tín tràn đầy vẻ chân thành nói: "Tằng tiên sinh thật cao kiến."
Kiếm khách trung niên đột nhiên cau mày không nói gì, nhìn chằm chằm vào chiến trường sắp nổ ra ở cách đó bốn mươi bước. Hồ Hàm và vị tu sĩ trẻ tuổi mặc áo bào gấm màu xanh mỗi người đều đã dừng bước lại.
Tướng quân họ Hứa ở phía sau Hồ Hàm tay cầm một cây trường giáo cũng đã dừng ngựa không còn tiến về phía trước nữa.
Hàn Tĩnh Tín nghi ngờ hỏi: "Người thanh niên kia đang tự mình tìm đến cái chết sao? Chẳng những không rút lui, dựa vào thuật pháp của tiên gia để lôi kéo Hồ Hàm, rồi tế vài bổn mệnh vật có lực sát thương lớn ngược lại còn chủ động bước tới phía trước? Là đang định đầu hàng sao? Hai tay dâng mỹ nhân da cáo đó à? Xem ra vị thân tiên lão gia trên núi cũng không cố chấp hơn những phàm nhân ở dưới chân núi bao nhiêu. Gặp phải một chủ tử như vậy, diễm quỷ đó cũng đã xem như là đi theo sai người rồi, đây không phải là chuyện mà loại người khốn kiếp phụ lòng như ta mới làm ra được hay sao?"
Kiếm khách trung niên không phụ họa theo câu nói "dí dỏm" cuối cùng của Hàn Tĩnh Tín, vẻ mặt đã nghiêm túc hơn một chút: "Mọi thứ đều không đúng. Người này quả thật là một vị tu sĩ, trên cơ thể của hắn có hai linh khí của thiên địa đang chuyển động, hoặc là tu vi của hắn quá nông cạn, chỉ có Hạ Ngũ cảnh, cho nên linh khí mới lưu chuyển tối tăm, trì trệ như vậy, hoặc là hắn đã ẩn giấu quá kỹ, là tu sĩ đã đạt đến Quan Hải cảnh, thậm chí là Long Môn cảnh, cho nên ngay cả ta cũng không thể nhìn thấy được, nếu là một võ phu thuần túy nằm ngoài dự liệu, nắm đấm của hắn cũng phải đạt được tới cảnh giới hỗn nhiên thiên thành rồi, nhưng ta vẫn luôn quan sát những dấu hiệu nhỏ của người này từ lúc xuống ngựa bước đi, tốc độ tương đối ổn định, nhưng cái ý' duy nhất chỉ có trên người những võ phu như chúng ta thì lại... lỏng lẻo vô cùng, giống như là một tên ngoại đạo không có minh sư giúp đỡ dẫn đường. Tuy nhiên, nếu không nhắc đến hai khả năng này, ta có thể chắc chắn một điều rằng ... Chàng trai trẻ đó hoàn toàn không có ý định hòa hợp với chúng ta."
Hàn Tĩnh Tín chắp hai tay lại, xoa xoa ngọc bội trong lòng bàn tay, cười nói: "Có khi nào hắn là một kẻ ngốc, một con nghé mới sinh nên không sợ hổ không? Hắn đã quen thói khoe khoang trên núi hay ở những khu vực xung quanh tông môn rồi, nên hoàn toàn không nhận thấy sự đáng sợ của Hồ Hàm?"
Kiếm khách trung niên lắc đầu: "Trông không giống như vậy." Tằng tiên sinh nhanh chóng thay đổi câu nói, lại lắc đầu: "Không phải."
Hàn Tĩnh Tín vô cùng nhàm chán, liên tục thở ra, thở ra từng cụm sương trắng lớn: "Chúng ta đừng đoán mò nữa, tên kia là la hay là ngựa, sau khi hưởng một đấm của Hồ Hàm thì sẽ rõ thôi."
Hàn Tĩnh Tín hạ giọng, cười khẽ nói: "Hồ Hàm thật sự sắp đụng phải một tên khó nuốt rồi, cũng không phải chuyện xấu. Nói không chừng Hồ Hàm có lẽ sẽ thật sự cảm kích hai phần thưởng của ta đấy, đây là chuyện khá khó đạt được." Kiếm khách trung niên lẳng lặng bật cười, khẽ gật đầu.
Một số lời nói của Hàn Tĩnh Tín đã bộc lộ bản chất thật của hắn ta, điều này thực sự khiến người khác không thể nào không phục.
Vị hoàng tử này, còn chưa tựu phiên đã có thể khống chế được Hồ Hàm ngỗ ngược bất kham, cộng với Hứa tướng quân tâm cao khí ngạo, không chỉ vì địa vị của hắn.
Nhìn người ta tốn công mà mình mệt thì mới là lạ, Hàn Tĩnh Tín mang theo tâm thế xem chuyện vui, nhưng Hứa tướng quân trong lòng lại bình tĩnh trước phong ba bão táp.
Chỉ có Hồ Hàm đang là người trong cuộc, ngay từ đầu hắn ta đã chuẩn bị tinh thần, hưng phấn vô cùng, càng ngày càng đến gần thanh niên đó, so với Tằng tiên sinh đang ở xa xa theo dõi trận đấu, Hồ Hàm càng trực quan hơn.
Cho đến khi hai bên dừng lại, cách nhau không quá năm bước.
Hồ Hàm thực sự nảy sinh cảm giác gặp nguy hiểm, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, lại liếc nhìn con dao trúc và thanh cổ kiếm treo trên thắt lưng đối phương: "Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi cũng là một võ phu thuần túy sao?"
Kết quả, thanh niên mặc áo cẩm bào màu xanh lá cây gật đầu hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem có trùng hợp hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận