Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 966: Phân Đạo (2)

Chương 966: Phân Đạo (2)Chương 966: Phân Đạo (2)
Chương 966: Phân Đạo (2)
Một hàng bốn người cẩn thận bước vào võ trường, chính là lão đạo nhân và đồ đệ Hoàng Thượng, cùng với huynh muội Hoàn Thường Hoàn Thục, bọn họ sở dĩ không đi tới lầu chính là bởi chủ ý của lão nhân lôi thôi. Lúc ở mô đất cao vùng sơn lâm phía bắc, hắn vô tình nhìn thấy thân ảnh Trần Bình An và Lục Đài về lại Phi Ưng bảo, lão nhân liền quyết định tới đây hội hợp, trước hỏi rõ ràng hướng đi của vị ma đầu kia, sau đó hai tốp cùng lúc tới lầu chính, như thế mới càng ổn thỏa.
Lão nhân chắp tay theo lễ Đạo gia, tự mình giới thiệu nói: "Bàn đạo Mã Phi Phủ, tu hành ở Uyên Ương sơn, may mắn bái kiến Lục tiên sư, Trần tiên SƯ.”
Trước kia Trần Bình An và Lục Đài tiến vào Phi Ưng bảo làm khách chỉ báo tính danh.
Lục Đài tùy ý vươn tay, đột nhiên xuất hiện một chiếc trúc phiến, khe khẽ quạt: "Ta đến từ Trung Thổ Thần châu."
Trần Bình An suy nghĩ một lát, cũng nói: "Ta là người Bảo Bình Châu Đại Ly”.
Lão đạo nhân cần thận hỏi: "Hai vị tiên sư có biết tung tích ma đầu kia?"
Lục Đài khép quạt trúc lại, cây quạt chỉ hướng lão đạo nhân, ngay khi đám đông còn đang ngơ ngác, trên đỉnh quạt xếp chợt xuất hiện chiếc Ngũ Nhạc quan, cổ tay Lục Đài khẽ run, Ngũ Nhạc quan theo đó phập phòng, mỉm cười nói: "Chết rồi, đây là chiến lợi phẩm."
Lúc lão nhân đội mũ cao ngồi trên bồ đoàn rơi xuống từ biển mây, di chuyển Ngũ Nhạc đại sơn trấn áp võ trường, đương thời lão đạo nhân chỉ thoáng nhìn thôi đã sợ mát mật, án tượng đối với Ngũ Nhạc quan cực kỳ khắc sâu, lúc này thấy chiếc mũ cao cổ xưa treo vắt vẻo trên quạt trúc, trong lòng không khỏi cuộn trào, cũng không dám tin tưởng hai người thanh niên này có thể thành công chém giết một vị cực có khả năng là Địa tiên Kim Đan cảnh, song hắn lại càng hy vọng lời vị công tử tuần tú này không giả.
Đạo nhân Uyên ương Sơn Mã Phi Phủ rốt cục là một vị lão giang hồ kinh nghiệm phong sương, dù nửa tin nửa ngờ, trên mặt vẫn cứ hiện vẻ cảm ân đái đức, thần sắc đầy sùng kính, lần nữa trịnh trọng chắp tay: "Hai vị tiên sư chẳng qua là tạt qua nơi đây, vô tình gặp ma đầu làm ác, nhưng vẫn nguyện ý trượng nghĩa ra tay, cứu vài trăm tính mạng Phi Ưng bảo khỏi cơn nước sôi lửa bỏng, công đức vô lượng, bằn đạo trước tiên thay mặt Phi Ưng bảo cảm tạ đại ân đại đức hai vị tiên sư!”
Ha huynh muội Hoàn Thường Hoàn Thục càng là lệ nóng quanh tròng, vội gấp gắp chắp tay ôm quyền, trùng trùng khom lưng, đồng thanh hô lớn với hai vị công tử tới từ bên ngoài: "Đại ân không lời tạ, nếu hai vị tiên sư không chê tại hạ nô độn, Hoàn Thường nguyện làm trâu làm ngựa cho hai vị tiên sư, dù có xông pha khói lửa cũng quyết không từ!"
"Hoàn Thục cảm tạ Lục công tử, cảm tạ Trần tiên sư, tiêu nữ thực sự không biết nói gì mới có thể biểu đạt cảm kích trong lòng...
Thanh niên đạo sĩ Hoàng Thượng thần sắc phức tạp, đứng ở mép sau cùng.
Trong lòng có ý niệm chợt lóe mà qua.
Nếu vái hai người này làm thầy, đường tu đạo của mình liệu có phải sẽ càng thêm trôi chảy, không còn cảnh tầm thường vô vi như hiện nay, hại cho bản thân mỗi khi gặp phải yêu ma âm vật liền khắp nơi đều là hiểm cảnh sinh tử?
Hoàng Thượng liếc mắt nhìn bóng lưng sư phụ, thanh niên đạo sĩ đường tu đạo nhấp nhô này không khỏi lặng lẽ cúi đầu, có phần hồ thẹn, cảm thấy mình vong ân phụ nghĩa, còn không bằng đám yêu ma ngoại đạo kia.
Chỉ là ý niệm đã mọc rễ nảy mầm, xua cũng không đi, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng, như lửa cháy hừng hực, thiêu đốt khiến trong lòng hắn nóng lên, vành mắt đỏ bừng.
Thái độ hoài nghi và mừng thầm, cùng với vẻ tâm thần tiều tụy sau đại chiến của đạo nhân. Hoàn Thường lần này gặp đại nạn, quyết tâm thay đổi, mong muốn cố gắng phán đấu, từ võ đạo chuyển vào tu hành của Hoàn Thường.
Hai cách xưng hô với phong tình khác nhau của Hoàn Thục.
Cùng với đó là tâm niệm của đạo sĩ trẻ tuổi.
Khóe môi Lục Đài thoáng nhéch lên, sớm đã thu hết vào trong đáy mắt.
Tử đệ Âm Dương gia, mỗ xẻ nhân tâm nhìn thấu nhân tâm vốn là bản lĩnh nắm chắc nhát.
Đối với điều này Trần Bình An lại có cảm xúc không sâu, chỉ lờ mờ được chút ít thần thái và nhãn thần khác lạ, đạo lý trong đó còn chưa hiểu thấu hết. Nhân sinh phải tích lũy từng chút từng chút một, hoàn toàn không phải chỉ nhờ chút chữ nghĩa trong sách vở là được. Cả đám người chạy tới lầu chính Phi Ưng bảo, tuy Lục Đài nói bên kia đã giải quyết xong mọi chuyện, không hề có thương vong, nhưng Hoàn Thường Hoàn Thục vẫn rất cần trọng, lo sợ vừa đây ra cửa lớn liền gặp cảnh máu chảy thành sông. Đến bên lầu chính, phát hiện cửa lớn đóng chặt, Hoàn Thường gắng sức gõ cửa, đợi nửa ngày mới có một vị lão nhân Hoàn thị mở cửa, sau khi thấy hai huynh muội bình yên vô sự lập tức rơi nước mắt ngay tại chỗ, kết quả dọa cho Hoàn Thường hơi hoảng sợ, tưởng là phụ mẫu gặp độc thủ của nam tử phát trần, một phen giải thích mới biết vị Lục tiên sư kia sớm đã thi triển thần thông, đánh gục tên yêu nhân giả mạo tu sĩ Thái Bình sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận