Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1037: Đều Là Đỉnh Phong, Nhưng Lại Th

Chương 1037: Đều Là Đỉnh Phong, Nhưng Lại ThChương 1037: Đều Là Đỉnh Phong, Nhưng Lại Th
Chương 1037: Đều Là Đỉnh Phong, Nhưng Lại Thiếu Một Núi (4)
Một mạt kim quang bay vút đi từ đỉnh Cổ Ngưu Sơn, vẽ nên một đường cong giữa không trung, trùng trùng té trên mặt đất cách Cổ Ngưu Sơn vài trăm trượng.
Đường cong mảnh khảnh màu vàng đó giống như một mạt cầu vồng.
Một quyền thần ý viên mãn được Đinh Anh tấn mãnh vung ra.
Cũng là một cầu vồng trắng vắt ngang giữa trời, khí tượng tráng lệ, cảnh sắc khôi hoằng.
Nơi cầu vồng trắng kia rớt đất vừa khéo cũng là chỗ mạt kim quang tiếp đắt.
Trần Bình An lại bị đánh lui hơn trăm trượng.
Định Anh cũng phát cáu với thể phách cứng cỏi của Trần Bình An, đến cả Cổ Ngưu sơn dưới chân đều bị đánh sụp xuống cả vài chục trượng, thế mà tên kia vẫn có thể thản nhiên như không, xuất kiếm không ngừng, Đinh Anh phẫn nộ quát: "Một quyền này, không chết cũng phải chết !"
Âm thần cực lớn sau lưng phóng qua Cổ Ngưu Sơn, một cước chạm đến mặt đất, thân mình chúi ra trước, chân còn lại vừa vặn giẫm lên đỉnh đầu Trần Bình An.
Tùy theo hai người điên cuồng chém giết, càng lúc càng sảng khoái đầm đìa, kiếm khí không ngừng nổ tung ở lòng bàn tay và phụ cận cánh tay, pháp bào Kim Lễ oằn mình gánh chịu đắm đánh của âm thần Đinh Anh, những linh khí kia cơ hồ đều nát vụn ngay trên đỉnh đầu Trần Bình An.
Tâm thần Trần Bình An hoàn toàn đắm chìm trong tranh đấu cao thấp cùng Đinh Anh, thậm chí không kịp đi thích ứng với biến hóa của những linh khí này, tự nhiên mà vậy, bọn chúng tôn tại như là điều gì đó hết sức hiển nhiên.
Dù như có thần linh đem linh khí đưa vào cơ thể đau đớn khôn cùng, Trần Bình An cũng không để ý, coi như đau khổ trong lúc luyện quyền mà thôi.
Còn về linh khí nhiễu loạn ngắm vào da thịt, máu thịt và gân cốt, rồi nhập khiếu huyệt khí phủ và hồn phách tâm hò, Trần Bình An càng không rãnh quan tâm tới.
Núi cao nước hiểm, đường xá xa xôi cách trở.
Trần Bình An toàn tâm toàn ý nhìn về phương xa, con đường dưới chân có không ít đá cản đường, nhưng hắn tựa như cứ tự nhiên mà vượt qua, con đường vẫn là con đường kia, không có lối đi khác, cho nên những đá cản đường đó liền trở thành một đoạn trải nghiệm nhân sinh của Trần Bình An.
Kim thân pháp tướng đạp xuống một cước, mặt đất xuất hiện một hồ to.
Đinh Anh bày ra quyền giá, một tay ngửa ra hướng lên, đặt ngang trước người, một tay nắm lại, trùng trùng đập mạnh vào lòng bàn tay kia.
Một quyền gõ xuống.
Gió nổi mây vần, màn trời âm trầm, một đạo thiểm điện thô to như thân cây mấy người ôm không hết từ trên không chẻ xuống.
Âm thần sớm đã lùi ra sau, hai tay chắn ngực, mắt lạnh bàng quan.
Từng đạo thiểm điện nện vào trong hồ to kia.
Thiểm điện liên miên không dứt, liên tiếp không ngừng, đương đầu tưới xuống Trần Bình An đang khom lưng đứng dưới đáy hố. Như từng đạo hồng thủy ào qua pháp bào Kim Lễ, tán mãnh trút xuống.
Hai mắt Đinh Anh sáng rực, sau cùng lấy quyền hóa chưởng, bầu trời như biến thành biển sám sét, một đạo thiểm điện to lớn trắng như tuyết rơi xuống, không phải nện tới hố to, mà chậm rãi đáp xuống, sau đó được âm thần pháp tướng nắm ở trong tay, như cầm trường kiếm.
Tiếp đó bắt đầu chạy tới, nhè nhẹ ném ởi "trường kiếm" trong tay.
Hai tay nắm chặt trường kiếm lôi điện đan xen, đứng ở mép hố to, mũi kiếm hướng xuống, trùng trùng ném tới đỉnh đầu người trong hói!
Phải biết một kiếm này trừ bản thân cất chứa uy thế lôi đình thì còn có thể ngô của Đinh Anh đối với kiếm đạo. Đinh Anh nhếch môi, hai tay chắp sau lưng: "Ta biết ngươi đã đến, phải chăng đợi Trần Bình An chết rồi ngươi mới sẽ chân chính lộ diện? Ngươi rất hào phóng, tên Trích Tiên Nhân Trần Bình An này quả thực là một khối đá mài đao cực tốt, sao hả, sợ ta thực lực quá yếu, không đáng cho ngươi ra tay?” Trên đầu tường. Du Chân Ý sắc mặt âm trầm. Chủng Thu ha ha cười nói: "Thế nào, còn cảm thấy mình là thần tiên tu đạo hữu thành ư2?" Chu Phì vươn tay nâng trán, ngữ khí u oán, ai thán nói: "Mẹ nó, chúng ta đang ở Ngẫu Hoa phúc địa chứ đâu phải Hạo Nhiên thiên hạ, linh khí mặc cho các ngươi tiêu pha, hai ngươi cũng quá... Được, sau khi lão tử đi về nhất định phải tìm được tên Trần Bình An này, không quản cảnh giới hắn lúc đó thế nào đều phải làm quen cho được, tốt nhất là đảm nhiệm cung phụng cho Khương thị ta, cảnh giới thấp cũng chẳng sao.”
Lục Phảng ngắt lời bạn tốt, cười lạnh nói: "Với tiền đề là tên kia không chết."
Chu Phì thở dài một hơi, thả tay trên trán xuống, nhìn về phía Cổ Ngưu Sơn: "Khó khăn." Trừ từng đạo thiểm điện nện xuống, còn có âm thần pháp tướng Đinh Anh tay cầm kiếm nhắm đầu lâu Trần Bình An đâm xuống.
Không chút huyền niệm, Trần Bình An dù thân mặc pháp bào Kim Lễ, dù có Mùng Một và Mười Lăm kiệt lực ngăn trở, vẫn bị một kiếm này đánh cho lún sâu dưới đắt.
Sau khi Trần Bình An tan biến, trường kiếm trong lòng bàn tay âm thần nứt vỡ, kiếm ý và lôi điện cùng lúc tiêu tán trong hố, hố to và biễn mây trên trời hô ứng với nhau.
Đại cục đã định. Tâm thần Đinh Anh căng chặt, chuẩn bị nghênh tiếp vị đối thủ chân chính kia.
Quả nhiên.
Đỉnh Cổ Ngưu Sơn, nơi cách Định Anh không xa, có một vị lão đạo nhân vóc người cao lớn dị thường hờ hững nói: "Các ngươi đều chỉ là đá mài đao thôi."
Định Anh đang muốn nói chuyện.
Lão đạo nhân cười lạnh nói: "Tìm chết. Chẳng qua cũng không sao, một đời này của Định Anh ngươi đã rất thú vị rồi."
Hạo Nhiên thiên hạ, võ phu thuần túy, tứ cảnh luyện hồn, ngũ cảnh luyện phách.
Nhục thân Trần Bình An bị một kiếm kia đánh lún vào trong lòng đất, quả nhiên không thấy đứng dậy tái chiến.
Nhưng trong hố to dày đặc chớp giật xuất hiện một vị kiếm tiên tuổi trẻ kim bào phất phới, ý khí phấn chắn, hai ngón hợp lại quét qua trước người.
Liền có một kiếm lơ lửng ở trước mặt.
Giống hệt Trần Bình An ở đầu tường lúc trước.
Nhưng khác biệt ở chỗ, sau lưng vị Trích Tiên Nhân áo vàng này còn hiện ra một vị thiếu niên chân đi giầy rơm, thân mặc áo vải, nét mặt so với Trích Tiên Nhân thì trẻ hơn một chút.
Một kiếm hiện thé.
Trích Tiên Nhân Trần Bình An ở phía trước mỉm cười nói: "Ta có một kiếm?"
Đúng lúc đó, Trần Bình An ở phía sau chợt xông lên, nắm chặt kiếm kia, nhảy lên cao cao, tựa như năm đó kiếm trảm Đại Nhạc Tuệ sơn, sảng giọng nói: "Có thể dời núi!"
Một kiếm lao đi.
Làm gì còn thiên hạ đệ nhất nhân Đinh Anh, trên đời triệt để không còn Đinh lão ma.
Bởi vì cả tòa Cổ Ngưu Sơn đều không còn, bị một kiếm san thành bình địa.
Trong hố to, Trần Bình An nhờ có Kim Lễ mà không bị thiểm điện trấn áp, hơi run y bào, phá mở trói buộc trong lòng đát,"rút" chính mình ra khỏi bùn đất, hai Trần Bình An hồn và phách kia đều trở lại trong người, men theo sườn dốc, chậm rãi đi ra hồ to.
Một giọng nói tang thương mang theo ý cười, không biết là chế nhạo hay trêu đùa: "Một kiếm này không tệ."
Trần Bình An tháo xuống bầu rượu giữa eo, ngửa đầu thống khoái uống một ngụm, sau đó hỏi: "Ngươi chính là vị Đông Hải đạo nhân mà Trần lão kiếm tiên nhắc tới? Nơi này chính là Quan Đạo Quan?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận