Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 929: Xuống Mồ Cho Yên (3)

Chương 929: Xuống Mồ Cho Yên (3)Chương 929: Xuống Mồ Cho Yên (3)
Chương 929: Xuống Mòô Cho Yên (3)
Không hề là pháp bảo thượng phẩm do trường tu lão giao chế thành.
Hai sợi thôi cũng đã thần thông quảng đại như thế, thật không thể hình dung vị giao long Chân quân Đảo Huyền sơn kia, cây phát trần trong tay lão đạo nhân sẽ có uy lực vô cùng đến mức độ nào.
Trần Bình An thu hồi suy nghĩ, do dự một chút, đi lấy lại thanh trường kiếm, nhặt lên một nhánh cây to như cánh tay, dùng kiếm vót cho nhọn, sau đó yên lặng đào mấy hố đất lớn, lần lượt mai táng kiếm khách áo đỏ, hán tử khôi ngô và hai đệ tử của trận sư vào trong đó, cuối cùng phủ thêm đất để che dấu, tận lực che đi dấu vét, không để cho người khác trong lúc vô tình đi ngang qua nơi đây sẽ liếc mắt một cái đã nhìn ra dấu vét để lại.
Trần Bình An ngồi trên nhánh cây cao cao, kiên nhẫn chờ đợi Mùng Một Mười Lăm và Lục Đài quay về.
Tùy ý đặt ngang vỏ kiếm thanh "Si Tâm" trên đầu gối.
Xa xa, khói đen âm hồn cùng kim quang dây dưa không ngớt nhưng liên tiếp bai lui. tuy sớm mắt đi linh trí, nhưng cái gọi là sợ chết cầu sống, cho dù là âm hồn đã chết cũng không ngoại lỆ.
Nhất thời có một luồng khói đen cuồn cuộn to lớn muốn rời khỏi nơi đây, trốn đi hướng nơi khác tàn sát bừa bãi sơn thủy.
Đột nhiên nhớ tới xa xa còn có một tòa thành.
Nếu là người giang hồ không rành thuật pháp, chỉ sợ sẽ bị hại như cá cùng trong chậu.
Trần Bình An cầm kiếm đứng dậy, đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định cũng không có gì khác thường sau, lúc này mới đem hồn phách chân ý chảy vào trong pháp bào kim lễ, trong nháy mắt, một vị pháp tướng mờ mịt thân cao hơn mười trượng, khuôn mặt mơ hồ, nhưng mà kim quang trầm tĩnh, pháp tướng nhẹ nhàng xuất hiện ở trong thiên địa, dáng sừng sững mà đứng, vừa vặn chắn ngay phía trước luồng khói đen đen, tay áo cuốn một cái, cuốn hết những âm hồn này vào trong tay áo, âm hồn như nhập Lôi Trì, xèo xèo rung động, rất nhanh sau đó tan thành mây khói.
Trần Bình An ngòi trở lại chỗ cũ, mặt trắng như tuyết, đau đầu như muốn nỗ tung.
Lần này hiển lộ pháp bào Kim Lễ không giữ lại chút nào, dùng hết của hắn một hơi chân khí, hơn nữa lại có dấu hiệu khó tiếp tục duy trì.
Nếu như chém giết tay đôi với người khác, trừ phi vạn bát đắc dĩ, vẫn nên hạn chế tùy tiện sử dụng loại thủ đoạn này. Một khi đối phương có bản lãnh bảo mệnh ngoài dự đoán của mọi người, tương đương với Trần Bình An tự mình hai tay dâng đầu.
Nhưng nói thật, loại thần du vật ngoại này, cảm giác hồn phách giống như xuất khiếu đi xa, cực kỳ huyền diệu.
Trên cao nhìn xuống, quan sát núi sông. Trần Bình An đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng miết miết góc áo pháp bào, mềm mại trơn láng, mát mẻ từng cơn. Một phen sinh tử chém giết, chủ yếu là lo lắng đề phòng, hầu như hao hết tâm lực, lúc này Trần Bình An thấy hơi buồn ngủ, lưng tựa lên thân cây đại thụ, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Ước chừng đã qua nửa nén nhang, Trần Bình An mới vững vàng tâm thần, hô hấp một lần nữa trở nên thông thuận.
Trên cổ tay Trần Bình An có buộc một sợi dây màu vàng kim do Phược yêu tác luyện hóa mà thành.
Rát nhanh sau đó. môt đao cầu vòng trắng sáng lạn cùng mũi nhọn ánh sáng màu u lục bay vút trở về, nhanh như điện chớp vậy, tuy hai thanh phi kiếm nhỏ cực kỳ, nhưng mà hai vạt lưu huỳnh kéo dài hơn mười trượng cực kỳ chói mắt, cả hai tiến vào trong hồ lô dưỡng kiếm.
Cảm thụ tâm ý chúng nó truyền ra từ trong hồ lô dưỡng kiếm.
Hẳn là thuận lợi giết địch.
Trần Bình An liền yên lòng.
Mùng Một Mười Lăm là lần đầu rời khỏi Trần Bình An xa và lâu như vậy.
Nhưng mà điều này đã giúp đưa ra một kết luận, những dã tu này năng lực giết địch chưa chắc so được với đệ tử tiên gia, nhưng mà bỏ trốn bỏ chạy, lại rất tinh thông.
Tại sao bản thân mình không được như thế?
Đã không còn việc gì, Trần Bình An bắt đầu ngòi luyện tập kiếm lô lập thung.
Đeo Bối kiếm là tu hành, mặc quần áo cũng là tu hành.
Pháp bào Kim Lễ từng bầu bạn với một vị tiên nhân trăm năm thậm chí ngàn năm quang âm, đối với Luyện khí sĩ mà nói, là một tòa động thiên phúc địa nho nhỏ, có thể tụ tập linh khí. Nhưng đối với một võ phu thuần túy mà nói, Kim Lễ đương nhiên vẫn là bùa hộ mệnh hiếm thấy, nhưng mà cũng có chút phiền toái nhỏ, đó chính là phải chống đỡ những linh khí cuồn cuộn không ngừng dựa vào Kim Lễ, dù sao võ phu thuần túy ngay từ đầu phải dứt khoát kiên quyết, đánh tan toàn bộ linh khí trong khí phủ, mới được xưng là thuần túy, mới được tính là đi theo con đường võ đạo.
Ở Đảo Huyền sơn, bởi vì linh khí bên kia dư thừa, cho nên chống đỡ có vẻ vất vả, sau khi rời khỏi Thôn Bảo Kình, hành tấu núi rừng, lập tức thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều, dù sao nơi sơn dã tầm thường, linh khí mỏng, phần lớn có thể xem như không đáng kê.
Trần Bình An đợi gần một canh giờ, Lục Đài nghênh ngang hành tâu ở bên trong núi rừng, đi nhanh về hướng Trần Bình An bên này, đầy người bụi đất, may mà không có bất cứ vết máu nào.
Hơn nữa xem ra, rất giống một người thắng lợi trở về.
Vừa đi hướng tới đại thụ nơi Trần Bình An ngồi, tùy tay thu hết vào trong tay áo các trận kỳ lão trận sư để lại ở bốn phía, Lục Đài vừa tò mò hỏi: "Ngươi đúng là tâm địa Bồ Tát. vì sao không để mặc thi thể phơi nắng phơi gió, để dã thú tới cắn xé, phi điều tới mổ xẻ, đó mới là kết cục bọn hắn đáng có. Ngươi thương hại đám kẻ xấu này làm chi?”
Trần Bình An lắc đầu nói: "Không phải ta thương hại bọn họ. Ta chỉ quan tâm chuyện 'Nghĩa tử nghĩa tận, xuống mồ cho yên.”
Lục Đài lắc đầu, lười nghĩ nhiều, đột nhiên xoay người chạy về hướng "mộ phần" huyết tinh khí nặng nhất, hỏi Trần Bình An vị trí đại khái mai táng máy người đã chết kia, sau đó Lục Đài hứa hẹn thê thốt, lát nữa nhất định sẽ lấp đất lại, không đợi Trần Bình An gật đầu đồng ý, Lục Đài cũng đã một chưởng đánh đi, bụi đất bay lên, cun cút chạy qua, bới tung các thi thể lên, đến ngay cả hai đệ tử của lão trận sư cũng không buông tha, rất khó tưởng tượng, một người thích son phán má hồng to son điểm phán, khi làm những hành động đào mộ này, lại thành thạo như thế, không hề có gánh nặng tâm lý.
Lục Đài khó tránh khỏi dính lây máu tươi và bùn đất, chỉ là có sợi dây thừng pháp bảo năm màu quấn quanh cánh tay, toàn thân trên dưới nhanh chóng được cọ rửa tẩy trừ sạch sẽ, pháp bảo tiên gia, đủ loại diệu dụng, không thể tưởng tượng. Lục Đài ở bên đó một mình nói liên miên,"Tốt xấu gì cũng là một giang hồ tông sư, nhưng ngươi thật sự là con quỷ nghèo al Nhìn đi nè, đây là Phương thốn vật của Mã Vạn Pháp, bên trong có núi vàng núi bạc, còn nhìn của ngươi đi, đồ quỷ nhà ngươi thực sự nên xấu hỗ mà sống lại để chết thêm lần nữa." "Ài, không phải ta nói ngươi a, so với chủ tử nhà ngươi, chút ít gia sản trên người ngươi, thật sự là keo kiệt, duy chỉ có xấp ngân phiếu này có thể giúp chúng ta giải quyết cấp bách, mua sắm dưới núi, đưa người ta Tuyết Hoa tiền, chủ quán còn muốn đánh người..."
"Hai ngươi là đôi uyên ương số khổ, kiếp sau đầu thai làm người, nhớ tìm sư phụ tốt một chút, cho dù bản lãnh hơi kém một chút cũng đừng tìm loại này.”
Trần Bình An cũng không quấy rầy Lục Đài làm việc.
Chỉ là nhìn bóng lưng kia, cảm thấy thật xa lạ.
Cuối cùng Lục Đài một lần nữa lấp đất lại, vỗ vỗ tay, nhìn mặt đất đã được san bằng, có chút hài lòng.
"Kẻ chủ mưu đứng phía sau màn kia đã chết tươi rồi, mọi sự đại cát!"
Lục Đài đi trở về bên Trần Bình An phía dưới tàng cây, đánh chết y cũng không leo lên trên cây, y ngưỡng đầu, ngoắc tay nói: "Chia của thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận