Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1033: Lão Đạo Nhân Bên Miệng Giếng (/

Chương 1033: Lão Đạo Nhân Bên Miệng Giếng (/Chương 1033: Lão Đạo Nhân Bên Miệng Giếng (/
Chương 1033: Lão Đạo Nhân Bên Miệng Giếng (2)
Ở quê nhà phụ thân Chu Phì có một tông môn tên là Thái Bình sơn, trên núi có một vị nữ quan, thiên phú cực cao, vận khí cực tốt, phúc duyên thâm hậu khiến người khác đố ky
không thôi.
Bảo Bình châu có một nơi gọi là Thần Cáo tông, ở đó có một nữ tử trẻ hơn cô một lứa, hai người rất tương đồng nhau cho nên được xưng là người kia thứ hai.
VỊ nữ quan này trời sinh chân thành nhiệt tâm, tính tình cương liệt, gặp phải chuyện bất bình tất truy cứu đến cùng, coi sinh tử là chuyện nhỏ, trái ngược bản tâm vốn có của người tu đạo. Ân sư vài lần van nài song thủy chung không thuyết phục được cô, máy lần nhắc nhở, cô cũng chỉ thu liễm một đoạn thời gian, sau cùng đều thói cũ tái phát, nhân gian có chuyện gì bát bình, chỉ cần bị cô nhìn thấy, vậy sẽ phải quản, hơn nữa nhiều lần đều phải muốn tìm ra kẻ đứng sau màn mới chịu bỏ qua. Thích quản nhàn sự, chẳng lẽ không để lỡ tu hành? Cô không để ý liệu có phải vì vậy mà thân hãm hiểm địa hay không? Vì thế quan hê giữa Thái Bình sơn và Đồng Diệp tông, Ngọc Khuê tông không được êm ả cho lắm, cùng Phù Kê tông càng là thế như nước lửa, chỉ là nễ mặt mũi thư viện, song phương đều cố khắc chế không ra tay.
Một đường đánh đánh giết giết, chẳng ngờ nhiều lần hiểm tượng hoàn sinh, khăng khăng vẫn bình yên vô sự, cô cũng lên tới cảnh giới Nguyên Anh.
Đến nỗi ngay cả một vị tổ sư gia Thái Bình sơn lánh đời không ra, là thái thượng sư thúc của tông chủ hiện nhiệm đều bị kinh động.
Kim Đan, Nguyên Anh, cũng tức là địa tiên trong mắt tuc nhân, Thái Bình sơn có tận chín vị, ngạo thị một châu, nhưng lại không có một vị nào là đại tu sĩ thập nhất cảnh.
Chỉ có một vị tổ sư gia tiên nhân thập nhị cảnh cảnh chống đỡ cục diện.
Chuyển mắt nhìn Đồng Diệp tông và Ngọc Khuê tông, Tiên Nhân cảnh và Ngọc Phác cảnh đều có, thêm cả Phù Kê tông cũng có hai phu phụ đều Ngọc Phác cảnh, ít nhất có người truyền thừa, về mặt cảnh giới chưa từng tuyệt tự.
Cho nên vị nữ quan Thái Bình sơn này có thể tiến lên thượng ngũ cảnh hay không, rất quan trong. Một khi cô thành công tấn thăng làm Ngọc Phác cảnh, lấy phúc duyên trời sinh của cô, như vậy thành tựu của Bảo Bình châu Phong Tuyết miếu Ngụy Tấn cuối cùng đều sẽ bị cô đè xuống.
Nhân vật như thế, đặt ở Trung Thổ Thần Châu đều là tồn tại phượng mao lân giác, bởi vì khả năng đại đạo thế nào, người khác thấy được rõ ràng.
Giản đơn mà nói, chính là có cơ hội một ngày đứng ở cạnh mười người kia, thậm chí chen xuống một người nào đó, chiếm cứ một vị trí cho riêng mình.
Mà trong mười người kia. có đại thiên sư Long Hỗ sơn, có thành chủ Bạch Đế thành, vị mới nhất thì là nữ võ thần vương triều Đại Đoan Bùi Bôi.
Ngoài mười người kia ra, tám châu còn lại của Hạo Nhiên thiên hạ đương nhiên mỗi nơi đều có nhân vật tu vi quan tuyệt một châu, tỷ như Nam Bà Sa châu Thuần Nho Trần Thuần An, Ngai Ngai châu Tài Thần Gia, nhưng mà so với Trung Thổ Thần Châu thì khí tượng tổng thể vẫn kém xa.
Cô bé gầy gò kia ôm lấy một ống thư tịch, hớt hải lao ra khỏi viện tử, đi vào ngõ hẻm, một đường chay VÔI. Đứa nhỏ này tuổi không lớn lắm, nhưng nó đã thấy qua không ít người xấu, chuyện xấu bọn họ làm, có một số chuyện xảy ra đối với người khác, có một số là xảy ra với chính bản thân nó. Cũng thỉnh thoảng gặp được người tốt, song thủy chung đều không được báo đáp, cũng có vài người tốt biến thành người xấu.
Nó từng gặp qua một lão già điên cả ngày nhắc đèn lồng dạo chơi tứ phương, lão nói thế đạo quá đen tối không cầm đèn lồng thì không nhìn được đường, không thấy được người.
Nó chạy đến độ lưng đẫm mồ hôi, ngắng đầu nhìn trời, trên trời như đang treo một chiếc đèn lồng khổng lồ, sáng chói, thiên địa vận chuyển, như thể không ai thiếu nó được. Nhưng mà nó chỉ thích mặt trời vào mùa đông hoặc trời xuân, nếu một năm bốn mùa đều không lạnh, cô bé sẽ không thích nó chút nào, chỉ mong trên trời chưa bao giờ có nó. Có nó, trời sẽ quá sáng, rất nhiều chuyện nó làm dễ dàng bị người phát hiện, tỷ như ăn vụng đồ ăn.
Lúc đi qua một giếng nước, nó dừng chân lại, ngồi trên miệng giếng nghỉ ngơi một lát, há mồm thở dốc.
Liếc xuống giếng nước, sâu không thấy đáy.
Nó vừa định nhỗ nước miếng xuống dưới, đột nhiên ngắng đầu, phát hiện bên người mình có một lão nhân cao lớn đang đứng.
Bộ quần áo hắn mặc có thể gọi là đạo bào, ngửa đầu nhìn hắn, cô bé gầy gò không dám cử động, như thể chỉ cần mình động một đầu ngón tay, thậm chí trong lòng bật ra một ý niệm, thì sẽ chết ngay.
Từ nhỏ đến lớn, trước nay nó chưa từng sợ hãi ai như vậy bao giờ.
Đạo nhân vóc người cao lớn, kiểu dáng đạo quan và đạo bào đều cực hiếm thấy.
Dưới quang tuyến chiếu rọi, da thịt lão đạo nhân tán phát ra quang trạch vàng ngọc, đạo bào không nhiễm một hạt bụi.
Như thể căn bản lão chưa từng đứng ở tòa thiên hạ này.
Lão đạo nhân liếc nhìn cô bé khô gầy, vươn tay ra, tiện tay trảo một cái giữa trời, cô bé khô gầy đang một mực trộm liếc hắn kêu rên một tiếng, ném thư tịch trong lòng, hai tay che kín hai mắt, nước mắt đầy mặt, thân mình gầy gò lăn lộn trên đắt.
Bởi vì ngay một khắc vừa rồi, nó rõ ràng nhìn thấy lão đầu tử kia một tay bắt mặt trời từ không trung vào trong tay, kẹp ở trong đó.
Cô bé gầy gò thống khổ đến độ cắn răng đập đầu vào vách giếng.
Lão đạo nhân vẫn thờ ơ, không cảm thấy đáng thương, cũng không cảm thấy phiền chán, hờ hững mà thôi.
Nhân gian bị hoan ly hợp, nhìn qua một lần máy lần, so với nhìn qua ngàn vạn lần, quan cảm sẽ tuyệt nhiên không còn giống vậy nữa.
Vị lão đạo nhân này chỉ cúi đầu nhìn chăm chăm vàng mặt trời giữa hai ngón tay. Nó không phải ảo ảnh, mà là thực thể chân chính, ngược lại mặt trời trên trời lúc này mới là hư ảo.
Lão đạo nhân tạm thời cất "hạt châu" vào trong tay áo, ngắng đầu nhìn đầu tường phía nam.
Cái tên "Đinh Anh" này khiến hắn có phần thất vọng, Du Chân Ý và Chủng Thu ngược lại còn tạm được, nhưng loại tạm được này không phải vì Du Chân Ý và Chủng Thu biểu hiện tốt, mà là kỳ vọng lão đạo nhân dành cho bọn họ vốn đã rất thấp.
Định Anh thì khác. Phải biết cái tên Đinh Anh này vô luận căn cốt hay tâm tính đều tiếp cận nhất với khí của vị Lão đạo nhị kia, hoặc có thể coi là bản sao thu nhỏ, xem nhưữ một thứ đồ giả gần với đồ thật trên thế gian nhát.
Như thế, Đinh Anh đến bát kỳ nơi nào ở Hạo Nhiên thiên hạ đều là thập nhị cảnh không chút nghi ngờ, nhưng cũng dừng bước ở đó, bình cảnh quá rõ ràng, một thứ đồ giả không tệ, thường thường không xấu được tới đâu, nhưng tốt thì cũng tốt được đến đâu?
Lão đạo nhân vẫn cảm thấy không hài lòng.
Nguv Tiên. Lô Bach Tương. Chu Liễm, ba người hợp nhất, lấy sở trường mỗi người hỗn hợp thành Định Anh, vậy mà vẫn bát kham thé này.
Ngay nháy mắt hắn chuẩn bị vung tay áo đánh nát đầu lâu vị Định Anh kia, lão đạo nhân lại thoáng do dự, hắn ngắng đầu nhìn trời.
Lão đạo nhân đứng ở Ngẫu Hoa phúc địa, nhưng nơi nhìn thấy lại là Liên Hoa động thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận