Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 717: Nê Bồ Tát Có Hỏa Khí (3)

Chương 717: Nê Bồ Tát Có Hỏa Khí (3)Chương 717: Nê Bồ Tát Có Hỏa Khí (3)
Chương 717: Nê Bỏ Tát Có Hỏa Khí (3)
Nhưng chính vị kiếm đạo thiên tài sát phạt quyết đoán như vậy, cực kỳ có khả năng sẽ là ngũ cảnh tông sư trẻ tuổi nhất trên lịch sử Sơ Thủy quốc.
Ngũ cảnh tông sư ba mươi tuổi, đến lúc đó lại đánh bại Thanh Trúc kiếm tiên, Tống Phượng Sơn sẽ có thể danh chính ngôn thuận độc chiếm danh hiệu "Kiếm tiên", đến lúc đó gia gia hắn, lão Kiếm Thánh Tống Vũ Thiêu hẳn là còn khoẻ mạnh, hôm nay Thải Y quốc Kiếm Thần đã chết, lãnh thổ hơn mười nước, còn có ai có thể chống lại Kiếm Thủy Sơn Trang?
Cái này cũng là điểm mấu chốt khiến giang hồ Sơ Thủy nguyện ý cúi đầu xưng thần đối với một vãn bối.
Nhưng mà, lão trang chủ Tống Vũ Thiêu mấy chục năm nay cực ít lộ diện, chưa chắc không phải vì lòng mang mất mát đối với giang hồ người mới khí tượng mới này.
Tương truyền quan hệ giữa cặp gia tôn này cũng không tốt lắm, nhất là lão Kiếm Thánh đối với cô cháu dâu miên lý tàng châm kia, càng không thích.
Nghe được những lời âm dương quái khí của cô gái khoá đao ngược, cho dù Trần Bình An tính tình như nê Bồ Tát, cũng đột nhiên dừng lại bước chân, quay đầu nhìn phía nhà thuỷ tạ bên kia.
Hắn không hiểu máy về cái gọi là quy củ giang hồ, càng không hiểu rõ phong thổ Sơ Thủy quốc, nhưng mà Trần Bình An cảm thấy trên đời này có vài đạo lý, đặt ở trong tứ hải chỗ nào cũng đúng, có một vài chuyện, càng đúng sai rõ ràng.
Cũng may hán tử khoá đao chạy tới bên cạnh nữ nhi, cau mày giáo huấn nói: "Khí diễm kiêu căng như thế, cha làm sao dám cho con một mình đi lại giang hồ, chậm lại một năm rồi nói sau!"
Cô gái giận tím mặt, thần sắc lạnh lùng càng thêm hàn ý dày đặc, nhưng mà người trước mắt, chung quy là cha nàng, lại là sư phụ tự tay truyền thụ võ đạo đao pháp cho nàng, vừa là cha vừa là thầy, huống chỉ trước mặt nhiều người ngoài như vậy, cô gái khoá đao từ nhỏ mưa dầm thám đất chuyện của người giang hồ, cho dù có không cam tâm tình nguyện đến máy, vẫn là hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục xuất khẩu đả thương người, xoay người đi tới hướng ghế dài trong nhà thuỷ tạ, đặt mông ngồi xuống, quay đầu nhìn phía thác nước kia, bực bội khó chịu.
Hán tử nói lời xin lỗi với Trần Bình An: "Tiểu huynh đệ, Vương Nghị Nhiên ta thay nữ nhi nói lời xin lỗi với ngươi."
Trần Bình An gật gật đầu, xoay người đi về phía trước. Trong lòng đối với cô gái trẻ tuổi này quan cảm kém đến cực điểm, bởi vì nàng khiến cho Trần Bình An nhớ tới hai cha con Chu Hà Chu Lộc cũng là cảnh tượng như vậy, người làm cha đều là thông tình đạt lý, người tốt đối xử hào sảng với người khác, nữ nhi do mình dạy dỗ, vì sao lại trái ngược với bản thân như thé? Kỳ lạ thật!
Trần Bình An vừa nghĩ đến Chu Lộc ám sát mình, liền nghĩ tới người chủ sử phía sau màn, Lý Bảo Châm nhị ca của Lý Bảo Bình, đây là một chuyện thù hận nhiễu nhưng, điều này làm cho Trần Bình An không nhịn được thở dài một tiếng.
Trần Bình An không nói gì mà rời khỏi, chỉ tiết này nhất thời khiến cho cô gái khoá đao bụng đang đây cơn tức hoàn toàn không thể chịu đựng được, đột nhiên đứng dậy, tàn khốc nói: "Đường đường trang chủ Hoành Đao Sơn Trang tự mình giải thích với ngươi, thằng nhãi ngươi thế mà không thèm đếm xỉu tới một cái rắm? Thứ có mẹ sinh không có cha dạy!"
Trần Bình An mặt không chút thay đổi xoay người, buộc chặt sợi dây cột hộp kiếm sau lưng,"Ngươi muốn luận bàn, vậy luận bàn.”
Trần Bình An từ cổ tự đi tới Kiếm Thủy Sơn Trang, trong đoạn lộ trình bảy trăm dặm này, vẫn trầm mặc ít lời, tâm tình thật sự không được tốt lắm, Từ Viễn Hà cùng Trương Sơn Phong cũng nhìn ra manh mối, hán tử râu quai nón đến ngay cả uống rượu cũng khắc ché rất nhiều, cũng không rượu vào lời nói. Cho nên lần này Trần Bình An nói muốn đi quan bộc ngắm nhìn cảnh sắc thác nước, thật ra hai người đều cảm nhận được, trong lòng hiểu rõ nhưng không muốn nói ra, vì để cho Trần Bình An một mình giải sâu.
Cô gái bước đi đến đỉnh chóp bậc thang, cười lạnh nói: "Tốt, ta chờ những lời này của ngươi!"
Nhưng mà một câu kế tiếp của Trần Bình An, để cho trong ngoài nhà thuỷ tạ mọi người đều nhìn hắn với cặp mắt khác, trong lòng nồi lên cơn sợ hãi,"Giấy sinh tử nói miệng, có được tính hay không?”
Đao pháp tông sư Danh chắn Sơ Thủy quốc Vương Nghị Nhiên trầm giọng nói: "Tiểu huynh đệ, luận bàn có thể, bát luận thắng bại, ta cũng sẽ không nhúng tay, nhưng mà ta hy vọng không cần đánh sống đánh chết, đánh có điểm dừng sẽ càng tốt hơn, như thế nào?"
Cô gái khoá đao đang muốn lên tiếng, Vương Nghị Nhiên ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, cô gái hầu như chưa bao giờ thấy vẻ nghiêm khắc như vậy của phụ thân, sợ tới mức câm như hến, không dám ăn nói ngang ngược cùng thiếu niên ngoại hương chết tiệt kia nữa.
Vương Nghị Nhiên gắt gao nhìn thẳng Trần Bình An,"Nếu ký kết giấy sinh tử mới nguyện ý đánh một trận này, ta có thể sẽ không đáp ứng, nhưng mà nếu chỉ là luận bàn, cho dù ra tay hơi nặng, ta nguyện ý để nữ nhi chịu phần đau khổ này, hy vọng tốt nhát nó có thể mượn cơ hội này, biết nước giang hồ sâu cạn ra sao, đừng tiếp tục mắt cao hơn đỉnh, học được chút công phu mèo què ba chân đã tự cho là thiên hạ vô địch!"
Nói xong lời cuối cùng, hán tử quay đầu liếc nhìn nữ nhi, trước mặt nhiều người ngoài như vậy, sử dụng những từ này có thể nói là giọng điệu rất nặng.
Giáp mặt dạy con, đóng cửa dạy VỢ. Cái này đại khái chính là quy củ xưa cũ của người từng trải.
Trần Bình An hít sâu một hơi,"Vậy luận bàn!”
Vương Nghị Nhiên đứng ở bên cạnh nữ nhi thấp giọng nói: "San Hô, ra tay nhớ rõ phải có chừng mực, lưu một đường cho người khác, đừng để con đường giang hồ của mình càng đi càng hẹp."
Rõ ràng, Vương Nghị Nhiên vẫn là đánh giá cao nữ nhi của mình hơn. Chẳng qua thân là phụ bối, vẫn phải giảng những đạo lý lón.
Cô gái khoá đao nhìn phía thiếu niên đầu đường xó chợ nơi nhà thuỷ tạ, nhếch nhếch khóe miệng,"Cha, trong lòng con đã rõ."
Nàng đè lên chuôi đao, mỉm cười, mũi chân điểm một cái, cao cao nhảy vọt về hướng vị thiếu niên kiếm khách không biết trời cao đất rộng kia.
Thanh danh đao trong tay cô gái ra khỏi vỏ trong nháy mắt.
Bên đường nhỏ truyền ra một trận chán động nặng nè, giữa khóe mắt dư quang mọi người bóng người kia chợt biến mát, ngay sau đó thiếu niên đeo hộp liền nghênh diện đi tới trước người cô gái nắm đao, một quyền đập ngay trán nàng, dựa thế bắn ngược bay trở lại chỗ cũ, thu hồi quyền cái, tiêu sái đứng vững, mà cô gái cả người tựa như một con diều đứt dây, giữa không trung bị một quyền đánh cho trực tiếp lướt qua đỉnh chóp nhà thuỷ tạ, cuối cùng rơi vào hồ nước dưới thác nước, sinh tử không biết.
Luận bàn hai bên. Một bên tiếng sắm to mưa nhỏ đến mức... không có.
Một bên rõ ràng không tiếng sám, ra tay lại là một hồi mưa to đổ ập xuống.
Trần Bình An xoay người rời đi, tháo hồ lô dưỡng kiếm, giơ lên cao đồ một ngụm rượu, để lại một bóng lưng cho mọi người trong nhà thuỷ tạ.
Thì ra nê Bồ Tát cũng biết nổi giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận