Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 798: Truyền Đạo Nhân Truyền Đạo (6)

Chương 798: Truyền Đạo Nhân Truyền Đạo (6)Chương 798: Truyền Đạo Nhân Truyền Đạo (6)
Chương 798: Truyền Đạo Nhân Truyền Đạo (6)
Trần Bình An quay đầu nhìn hán tử này, thiếu chút nữa thốt ra câu cửa miệng của vị lão Kiếm Thánh Sơ Thủy quốc, ngươi có phải thằng ngốc không vậy? Luyện quyền là chuyện tốt, phá cảnh lại càng tốt, ngươi nếu đã đi đến bình cảnh, đương nhiên là suy nghĩ xem phá cảnh như thế nào.
Trịnh Đại Phong chậc chậc nói: "Chẳng lẽ ngươi sẽ không nhớ tới định luận cái quan của Tề tiên sinh, nói ngươi không thể tễ thân cảnh thứ tư?"
Trần Bình An trừng mắt to, cảm thấy Trịnh Đại Phong người này chắc chắn vừa mới bị kẹp đầu vào cửa, sao võ đạo tông sư bát cảnh đỉnh phong lại khó hiểu như thé, Trần Bình An uống hớp rượu,"Học vấn của Tê tiên sinh đương nhiên rất lớn, nhưng mà tâm ý ước nguyện ban đầu của Tè tiên sinh, tất nhiên là muốn ta tốt, nếu phá cảnh là chuyện xấu, ta sẽ chịu đựng, nếu là chuyện tốt, nhưng nếu Tê tiên sinh ngay từ đầu đã nghĩ sai làm rồi, chẳng lẽ ta sẽ thực sự không phá cảnh?"
Nói tới đây, Trần Bình An lâm bảắm ở trong lòng: "Nếu là như thé, Tế tiên sinh mới có thê thất vọng."
Trịnh Đại Phong sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng, đã không còn quan tâm chuyện hút thuốc lá rời,"Tề tiên sinh sao có khả năng sẽ sai lầm? !"
Trần Bình An nghiêm mặt nói: "Nếu ta... còn có cơ hội đứng ở trước mặt Tê tiên sinh, hỏi tiên sinh có khi nào người phạm sai lầm không, ngươi cảm thấy Tê tiên sinh sẽ trả lời như thế nào?"
Trịnh Đại Phong như bị sét đánh, vẻ mặt thống khổ, đã đánh rơi tấu thuốc, hai tay vò đầu.
Trịnh Đại Phong hốc mắt đỏ bừng, giăng kín tơ máu, nhìn chằm chằm phía Trần Bình An, quát lớn: "Trần Bình An! Tê tiên sinh còn có lời nào muốn ngươi gửi gắm cho ta không? ! Nói, nói thẳng đi, nếu có, ta cam tâm tình nguyện làm Hộ đạo nhân của ngươi! Mười năm, một trăm năm cũng không sao!"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Không có."
Trịnh Đại Phong đột nhiên đứng dậy, giống một con kiến bò trên chảo nóng, điên cuồng đảo quanh trong sân, bước chân nhứ' loạn, ngay cả một võ phu tam cảnh cũng không bằng. Trần Bình An lẫm bẩm nói: "Sẽ không bị tâu hỏa nhập ma đó chứ?" Tòa âm thần kia hiện lên ở bên cạnh hắn, hắn đã sớm che đậy khí tượng tiểu thiên địa viện tử này, không có gì thanh âm động tĩnh nào xuyên qua được tắm rèm cửa kia. Trịnh Đại Phong đụng loạn chung quanh,"Tè tiên sinh, ta nghe qua rất nhiều lần truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc của người, người nhất định dấu diếm huyền cơ nói cho ta nghe, chỉ là lúc trước ta chưa từng lĩnh hội được mà thôi, ngẫm lại, ngẫm kỹ lại, Trịnh Đại Phong, không cần gấp không cần gấp..." Bên trong tiểu viện, trên mặt đất xuất hiện từng luồng cương phong hỗn độn, ngưng tụ như kiếm phong lưỡi dao thực chất, cũng may có âm thần ở bên cạnh cần thận áp chế, mới không đánh nát nền lát đá xanh, đụng hỏng cột hành lang và cánh cửa.
Trần Bình An yên lặng uống rượu, dụng tâm cần thận quan khán Trịnh Đại Phong cùng cảnh tượng kỳ dị này.
Cuối cùng Trịnh Đại Phong mặt đầy nước mắt, bước chân không ngừng, chỉ là ngắng đầu nhìn phía Trần Bình An,"Đạo lý Tê tiên sinh dạy ngươi, Trần Bình An, ngươi mau nói đi, mặc kệ là cái gì, chỉ việc nói ra, mặc kệ là thánh hiền đại đạo của người đọc sách tam bát hủ, hay là làm người xử thế tu thân tề gia, ngươi cứ việc nói..."
Trần Bình An ôm hồ lô dưỡng kiếm, mặt không chút thay đổi, hỏi: "Dựa vào cái gì?"
Trịnh Đại Phong gần như kêu rên,"Ngươi là Truyền đạo nhân của tai Trần Bình An, ngươi mới là truyền đạo nhân của Trịnh Đại Phong ta!"
Âm thần nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Trần Bình An, sự tình không ổn, nếu Trịnh Đại Phong cứ tiếp tục như vậy, rất có khả năng biến thành một tên điên võ đạo hồn phách chia lìa, cho dù tỉnh táo lại, cũng thật sự cả đời vô vọng Sơn điên cảnh. Hơn nữa ta chưa chắc áp được hắn, hiệu thuốc bắc này, tính cả ngõ nhỏ cùng con đường cái gần đó, chỉ sợ đều sẽ bị Trịnh Đại Phong toàn bộ đập nát, tử thương vô số."
Thật ra tâm cảnh Trần Bình An xa xa không được bình tĩnh như sắc mặt, nhưng mà cái gì Truyền đạo nhân lung tung lộn xộn vậy? Còn muốn hắn một tên vừa mới tễ thân cảnh thứ tư, đi chỉ điểm một vị đại tông sư bát cảnh đỉnh phong? Trần Bình An nhìn trong viện càng ngày càng nhiều cương phong, rất nhiều đã như từng khe nước hội tụ thành giang hà, hình thành từng đạo lục địa long quyển cao tới bảy tám thước, những chỗ đi qua, nền lát đá tảng đều đã vỡ vụn.
Trần Bình An nhanh chóng khống chế phi kiếm Mười Lăm trong hồ lô dưỡng kiếm, từ trong đó lấy ra những thẻ tre nhỏ khắc đây đạo lý của hắn, chỉ có thể xem ngựa chết như ngựa sống mà chữa (*), nhất nhát nói với Trịnh Đại Phong văn tự nội dung bên trên, nhưng Trịnh Đại Phong chỉ là thống khổ lắc đầu, nói không đúng không đúng, những cơn gió sinh ra dưới chân Trịnh Đại Phong đã rời khỏi mặt đất, giống một con diều đứt dây lung tung phiêu đãng, hơn nữa thát khiếu đồ máu, vô cùng thê thảm.
(*) Tử mã đương hoạt mã y: liều một phen, chỉ đã biết rõ việc không còn cứu vớt được nhưng vẫn nuôi hy vọng, cũng chỉ việc muốn thử lần cuối cùng
Cho dù Trần Bình An kiệt lực dùng hết khả năng để nhớ lại rất nhiều thi từ tốt đẹp văn chương nhã ngôn Lý Hi Thánh đề bút viết ở trên vách tường trúc lâu, lớn tiếng nói ra, Trịnh Đại Phong vẫn là lắc đầu, lúc này vị võ phu Viễn Du cảnh đã rốt cuộc nói không nên nửa chữ, chỉ có thể ở trong không trung lảo đảo ra quyền, tận lực lấy điều này để duy trì một tia minh mẫn cuối cùng trong đầu.
Võ đạo sơn điên giữa bát cửu cảnh, so với tam tứ cùng lục thập, phong cảnh càng thêm bao la hùng vĩ, nhưng cũng càng thêm hiểm trở.
Được xưng là Khấu tâm quan.
Về phần quan ải giữa cửu thập, lại càng khủng bố làm cho người ta sợ hãi, được gọi là Chàng Thiên môn (đánh trúng cửa trời), có thể thấy được độ khó khăn của một bước kia là như thế nào.
Tất cả những điều này Trịnh Đại Phong đều biết, cho nên mới hâm mộ sư huynh Lý Nhị cả ngày làm những việc đần độn, mới có thể ghen tị Tống Trường Kính một lần sinh tử đại chiến đã tễ thân mười cảnh kial
Hắn giao thủ với Lý Nhị, số lần thiếu chút nữa bị đánh chết, một bàn tay đều đếm không xuễ!
Vì sao một Tống Trường Kính chừng bốn mươi tuổi đều có thẻ, riêng Trịnh Đại Phong hắn một đường tăng lên, thế như chẻ tre cao đến cảnh thứ tám, lại không được? l
Vì sao lão nhân còn cố tình nói cuộc đời này hắn vô vọng cảnh thứ chín? Ở trên gánh nặng tâm quan hắn đã không chịu nổi, chất thêm một gánh nặng nữa? !
Vì sao lật qua thiên ý Chân Thành Thiên ) kia, nhìn thấy Truyền đạo nhân hai lần ra quyền đánh đuổi thiên đại cơ duyên, hiểu được chân thành ý, vẫn là bình cảnh hơi buông lỏng, nhưng chết sống không bước qua được?
Âm thần theo bản năng nhanh chóng nắm tay, gắt gao nhìn thẳng Trịnh Đại Phong hầu như sắp tâm thần sụp đồ kia, lúc này tòa âm thần giống như đang do dự, đến cùng có nên ngang nhiên ra tay hay không.
Nhưng mà hắn thủy chung không dám hành động thiếu suy nghĩ, lần này nếu ngăn trở Trịnh Đại Phong phát cuồng, tiền đồ võ đạo của Trịnh Đại Phong sẽ thật sự bị phế đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận