Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1285: Quân Tử Võ Bị (3)

Chương 1285: Quân Tử Võ Bị (3)Chương 1285: Quân Tử Võ Bị (3)
Chương 1285: Quân Tử Võ Bị (3)
Vi Lượng cười mà không nói.
Khương Uần có chút bát đắc dĩ "Một Thanh Loan quốc nho nhỏ, đã dám tổ chức tranh luận phật đạo, hơn nữa cố ý làm ra động tĩnh lớn như vậy, Đường thị hoàng đế không biết tam giáo chi tranh hung hiểm, lão Vi ngươi có thể không rõ? Vân Lâm Khương thị chúng ta, lúc trước di chuyển đến Bảo Bình Châu như thế nào? Lần này ta rời khỏi bến Phong Vĩ, dọc theo đường đi chuyên môn chọn một số nơi náo nhiệt, nói không khoa trương, hôm nay luyện khí sĩ đầy đường, địa phương còn như thế, càng không cần phải nói kinh thành các ngươi, các ngươi thật không sợ à?”
Vi Lượng đặt lên bàn một chiếc hộp gỗ, sau khi mở ra, nhất thời ánh sáng lạnh lẽo tràn đầy phòng, hắn rút từ trong hộp gỗ ra một cây "văn đao", mỉm cười nói: "Ngươi vì quan hệ sư thừa, cho nên trong lòng sẽ một phần đồng tình với sơn trạch dã tu, ta thì không như thế, trước lúc cuối mùa xuân, chỉ cần là tán tu, mặc kệ là ở cảnh nội Thanh Loan quốc phạm tội, hay là ở nơi khác, ta sẽ thả lưới máy làn, sống hay chết, quy củ làm việc, một viên cứt chuột còn có thể hỏng một nồi canh, huống chỉ là từng ổ đua nhau nhập cảnh."
Văn đao bàn sách của danh nhân nhã sĩ, tuy là vật nhỏ, nhưng lại được coi là "quân tử VÕ bị”.
Trong chiếc hộp gỗ trên bàn trước người VI Lượng này, bày chỉnh tÈ gần mười thanh "tổ truyền văn đao", đại khái chia làm hai loại thư đao năm tháng lâu đời, và dao dọc giấy cắt giấy Tuyên Thành này.
Thứ trước lại gọi là tước đao, thời thượng cổ chỉ có thể lấy thẻ trúc gỗ ghi lại văn tự, đao nhỏ chỉnh sửa thẻ trúc, gọi là thư đao (đao sách). xa xưa nhát là làm bằng đồng thau, về sau làm bằng sắt, hôm nay được làm bằng đủ loại chất liệu quý giá, thật ra càng nhiều là để người ta thưởng thức, sưu tầm, đã mắt đi công dụng sớm nhát.
Giờ phút này hai tay Vi Lượng đều cầm đao, là hai thanh đao dọc giấy.
Một cây đao dọc giấy dán trúc vàng, vỏ đao trên bàn khắc "Trinh tùng đường chế".
Một cây đao bạch ngọc điêu hoa văn rồng vàng ròng "Công quan bách luyện'.
Khương Uần đặt sách xuống, thở dài, vẻ mặt phức tạp,"Cho nên ngươi mới bố cục một hơi giết nhiều dã tu như vậy?"
"Ác giả ác báo, ta thu thập các gia phả tiên sư trên núi đó tương đối lao lực, chưa trực tiếp đánh giết những dã tu này coi như tổ tiên bọn họ phù hộ rồ. Đương nhiên, sở dĩ tốn nhiều công, ta cũng có chút tư tâm, nhưng trong đó nhiều kẻ gió chiều nào theo chiều đó, hôm nay đã trở thành tai mắt trong phủ ta, sau này sẽ phát huy tác dụng không nhỏ. Ngươi xem, thế gian lấy thước đo làm việc, là ngắn gọn sáng tỏ như thế."
Trong lúc nói, Vi Lượng trước sau không ngắng đầu, chăm chú nhìn thanh đao "công quan” hoa văn tinh xảo đẹp đẽ kia, sau đó lấy khắc đao nhẹ nhàng gỗ đao này, thanh âm thanh thúy, nhắm mắt lắng nghe, cực kỳ hưởng thụ.
Khương Uầẫn tuy quan hệ cá nhân rất tốt với Vi Lượng nhưng vẫn có chút căm tức,"Ngươi không để ý phương pháp mình làm, là chính pháp hay là ác pháp?"
"Ác pháp thì vẫn cứ là pháp."
Sau khi hắn mở mắt, vẻ mặt thong dong lạnh nhạt, nói sang chuyện khác, cười nói: "Không nói những chuyện được định sẵn là ông nói gà bà nói vịt này nữa, lần này ta ra ngoài, gặp môt vi đê tử pháp gia đồng môn với ta, rất thú vị, bạn của hắn, còn đề lại hai món đồ ở phủ ta, nếu ngươi cảm thấy hứng thú, có thể nán lại thêm vài ngày."
Ở bờ một hồ nước sơn dã, lại có thể tìm được một căn nhà trúc bỏ hoang nhiều năm, mơ hồ có thể nhận ra trạng thái ban đầu, có lẽ năm xưa lúc đầu xây dựng cực kỳ tinh xảo, quá nửa là ấn sĩ xuất thân phú quý bỏ vốn xây dựng, hơn nữa nhất định yêu thích thả câu.
Đoàn người liền dừng chân ở đây, phân công nhau, Trần Bình An đi chặt hai cây trúc già mảnh khảnh, một dài một ngắn, khi trở về Chu Liễm đã nhóm lửa trại. Trần Bình An ngồi xổm bên đống lửa, mượn lửa chậm rãi nướng cây trúc, để tăng tính dẻo dai cho cần câu, bằng không vật to lớn dưới nước thấy ánh sáng, vừa kéo một cái, cây trúc sẽ bị kéo căng gãy mát. Trần Bình An giao cây trúc ngắn kia cho Bùi Tiền, muốn nó học theo mình.
Trong nhà trúc, Chu Liễm đang cùng hán tử râu quai nón luận bàn học vấn, hai người ngồi cách mọi người xa một chút, Chu Liễm tựa như đang khoe khoang quyển "sách thần tên" lão nhân họ Tuân đưa tặng, nam nữ đánh nhau, mồ hôi đầm đìa.
Đạo sĩ trẻ tuổi đang cùng Lô Bạch Tượng ngồi dưới đất, đánh cờ. Ngụy Tiện ngồi ở một bên, vẫn như cũ chờ đợi dấu hiệu thắng bại.
Con thổ ngưu màu vàng kia nằm ở núi rừng gần căn nhà trúc để trông chừng.
Đối mặt khoảng sơn thủy thanh tú này, thừa dịp bốn bề vắng lặng, Tùy Hữu Biên rời khỏi nhà trúc, ở bên cạnh một "nền nhà" giống như bè trúc, cô cởi giày ra ngồi ở bên kia, nhúng đôi chân ngọc trắng như tuyết vào trong nước, thanh kiếm Si Tâm đặt ngang trên đầu gối, hai tay đặt ở đầu đuôi vỏ kiếm, nhìn phương xa, không khí sơn dã tươi mát thắm vào ruột gan.
Làm xong hai cần câu dài ngắn, Trần Bình An quăng cần vài lần, kiểm tra thử độ cong lớn nhỏ, Bùi Tiền đứng ở bên cạnh nhìn hồ lô mà vẽ gáo.
Thầy trò hai người một lớn một nhỏ đi ra bên ngoài nhà trúc. Trần Bình An bắt đầu buộc dây câu móc câu, Bùi Tiền vẫn học theo, chỉ là có vài chỉ tiết làm rất kém, Trần Bình An sẽ giúp nó một lần nữa thắt nút, buộc chặt lưỡi câu.
Sau đó mang theo Bùi Tiền đi tới lật hòn đá nơi bờ hồ xa xa, tìm kiếm bên dưới hòn đá một loại thủy sinh ngư trùng hình dang như dế nhũi. Cuối cùng Trần Bình An lại không câu cá, chỉ bảo Bùi Tiền một mình thả câu, hắn mang cần câu dài thu vào trong ngọc bội vật gang tấc Trịnh Đại Phong tặng, trong đó, đã có giày rơm cũ nát nhưng chưa vứt bỏ, lưỡi câu dây câu đủ loại vật phố phường không đáng chú ý, lại có rượu tiên nhân giếng nước và những loại rượu hơi đáng giá, còn có chiếc lá ngô đồng ố vàng kia, nghe nói bên trong chứa hai bộ hộ sơn đại trận thoát thai từ Thái Bình Sơn, Phù Kê tông, cùng một đống lớn tiền Cốc Vũ do Đồng Diệp tông hoàn lại.
Bùi Tiền là người trời sinh không được kiên nhẫn cho lắm, chỉ là có Trần Bình An ở bên cạnh, cộng thêm một thời gian dài chép sách luyện chữ, ít nhiều cũng rèn được chút kiên nhẫn, im lặng nhìn chằm chằm động tính mặt nước, hận không thể ngay sau đó có thể mạnh mẽ lôi lên bờ một con cá trắm đen nặng hơn trăm cân.
Trần Bình An đang tự hỏi Hám Sơn quyền phổ thức thứ bón, được mệnh danh là Thiên Địa Thung (1), là quyền cọc khẩu khí cực lớn, trừ giới thiệu chỉ tiết phương thức vận chuyên chân khí, động tĩnh này kết hợp quyền cọc, tư thế thật sự hơi cổ quái chút, ba loại cảnh giới, yêu cầu người đời sau nghiên cứu học tập Hám Sơn quyền trồng cây chuối luyện quyền, lần lượt lấy bàn tay, nắm tay và một ngón tay làm điểm chống đỡ, sau đó "đi lại”.
(1) cọc Thiên Địa
Liên quan thiên địa quyền cọc này, trong sách hào ngôn, đại trượng phu đội trời đạp đất, kẻ tập quyền pháp này của ta, phải dạy thiên địa kia theo quyền của ta mà lật lại.
Khó trách lão nhân chân trần lúc trước sau khi lật xem Hám Sơn quyền phổ, nói bài quyền này bí kíp thường thường, trừ khẩu khí lớn tâm khí cao. chẳng được tích sự gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận