Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1273: Tha Hương Gặp Cố Tri (3)

Chương 1273: Tha Hương Gặp Cố Tri (3)Chương 1273: Tha Hương Gặp Cố Tri (3)
Chương 1273: Tha
Hương Gặp Cố Tri (3)
Không ngờ người nọ nhìn thấy Trần Bình An, bước nhanh đến trước người Trần Bình An, giơ ngón tay chỉ chỉ, đại khái là mơ hồ nhận ra Trần Bình An, lại nhớ không nổi họ gì tên gì, trong lúc nhất thời vẻ mặt có chút sốt ruột.
Là phúc hay họa đều không tránh được, Trần Bình An chỉ đành cười chào hỏi, dùng nhã ngôn Bảo Bình Châu nói: "Ở cửa trấn nhỏ kia, chúng ta từng gặp nhau, lúc ấy ta và người trông cửa ở bên trong, ngươi đứng ở ngoài cửa hàng rào, trí nhớ của ngươi thật tốt, đã lâu như vậy, còn có thể nhận ra ta."
Thanh niên khôi ngô cười gật đầu, có chút vui vẻ,"Đúng, chính là ngươi, trừ người trông cửa kia, ngươi là dân bản xứ trần nhỏ đầu tiên ta nhìn thấy, không ngờ còn có thể gặp được ngươi ở bên này, ngay từ đầu ta còn không dám nhận ngươi, thay đổi quá nhiều. Ngươi nói ta có trí nhớ tốt, ta cảm thấy ngươi cũng không kém, thậm chí còn tốt hơn cả ta."
Thấy trong tay Trần Bình An cầm hai hồ rượu tiên nhân giếng nước, thanh niên cằm đã lắm tắm chân râu màu xanh cười nói: "Ngươi mua rượu giếng nước này coi như thiệt thòi rồi, thật sự mà nói rượu tiên nhân, phải lấy nước trong ba giếng nước lâu đời nhất ủ rượu mà thành. Hai hũ này của ngươi, là sau này đám cửa hàng thương gia làm trái lương tâm lấy nước nơi mười mấy giếng mới, hương vị không đúng, ởi đi đi, ta dẫn ngươi đi mua rượu giếng nước chân chính, bằng không ngươi coi như uỗng công đến bến Phong Vĩ một chuyến."
Hắn mới vừa đi ra một bước, cười ha ha nói: "Thôi, giang hồ hiểm ác, hai ta cũng đừng tới gần nơi nguy hiểm."
Thanh niên khôi ngô báo địa chỉ hai quán rượu cho Trần Bình An,"Nếu muốn mua rượu thì tự đi, ta sẽ không để người ta cảm thấy không quen biết mà quá ân cần, tránh để hai bên đều lo lắng đề phòng."
Hắn cùng Trần Bình An ôm quyền từ biệt, sải bước rời đi mua rượu.
Là người sảng khoái.
Trong lòng Trần Bình An thở dài.
Sợi xích sắt được thanh niên khôi ngô dùng làm đai lưng kia, rõ ràng là sợi xích sắt to chắc của Thiết tỏa tĩnh Ly Châu động thiên trước khi rơi xuống tan vỡ, lúc ấy Trần Bình An nghe nói là bị người đó lấy đi một cơ duyên lớn, trừ vật ngũ hành ra, trong số rất nhiều pháp bảo Ly Châu động thiên còn cấp giấu trong dân gian, khoảng năm sáu món như hồ lô xanh biếc của Tống Tập Tân, hồ lô sơn tiêu, một chiếc Quang Minh Trấn Tà Kính, món có gia trị nhất chính là sợi xích sắt khóa rồng giá trị liên thành này, đây từng là một sợi thừng trói yêu đã trói thành công con chân long cuối cùng của thế gian, có thể tưởng tượng phẩm tướng cao ra sao. Hôm nay nó đã bị người này luyện hóa thành vật bản mạng, chính đại quang minh công khai xuất hiện trước mặt người khác như vậy, nhắm chừng hoặc là kẻ tài cao gan cũng lớn, hoặc là chỗ dựa đủ cao, hoặc là đồng thời có cả hai.
Đó là lần đầu tiên Trần Bình An thật sự tiếp xúc đến thiên địa bên ngoài.
Bàn Sơn Viên núi Chính Dương, Thái Kim Giản núi Vân Hà, Hứa thị Thanh Phong thành, Phù Nam Hoa Lão Long thành.
Đó là cảnh ngộ sinh tử hết lần này đến lần khác, là khoảng thời gian năm tháng gian khổ nhất của Trần Bình An, cảm giác bất lực khi đó còn rõ rệt hơn nhiều so với Trần Bình An trong những năm tháng sau này, ở khe Giao Long Câu đối mặt lão giao Nguyên Anh, ở Lão Long thành đối mặt Đỗ Mậu Phi Thăng cảnh.
Chẳng qua cũng giống như lần đó ở trong tiểu viện Lô Bạch Tượng đã thổ lộ tiếng lòng, ở trên đường đời, chỉ cần trong hoang vu có thể gặp một đóa hoa, tất cả sẽ khác.
Trần Bình An đã gặp một vị cô nương tốt, nàng ấy cười một cái, Trần Bình An cảm giác mình tựa như kẻ giàu có nhất trên đời này.
Sao có thể không thích chứ, sao có thể không in chặt hình bóng nàng trong lòng. Lần cuối cùng ở thành Lão Long uống rượu cùng Phạm Nhị ở trên nóc hiệu thuốc, Trần Bình An nói, 'Cô nương ta thích, nàng ấy là người đẹp nhất. Nhưng hình ảnh càng đẹp hơn so với những lúc nàng đẹp nhất, chính là lúc ta nhìn nàng, nàng giả vờ như không hề không biết, nghiêng mặt, lông mi khẽ run.”
Lúc ấy Phạm Nhị có chút ngây dại, hỏi hắn, Trần Bình An con mẹ nó rốt cuộc là ngươi thích bao nhiêu cô nương vậy!
Trần Bình An lúc ấy đã uống hơi nhiều, càm hồ lô dưỡng kiếm cười ngây ngô.
Lúc Trần Bình An đi trên tuyến đường đi tìm rượu giếng nước thật sự, thanh niên khôi ngô không muốn cùng chạm mặt với người thanh niên đã rời khỏi Ly Châu động thiên này nữa, miễn cho rước lấy ngờ vực vô căn cứ, nên cố ý chọn tửu quán nơi khác, trên đường có một ông lão thần khí nội liễm lặng yên xuất hiện, tới cạnh thanh niên, kể một câu chuyện nhỏ.
Thanh niên tức giận cười nói: "Đám người đầu óc bị nước vào này, thật sự là cần tiền không cần mạng, ngươi chuyển lời cho người quản sự, bảo bọn họ thu tay lại, đừng đi làm bữa ăn ngon cho người ta.” Vốn định nói thêm chút gì, muốn mượn cơ hội này, dọn dẹp tình trạng không tốt của bến Phong Vĩ, chỉ là vừa nghĩ đến dã tu tán tu sống không dễ dàng gì, thanh niên bèn bát đắc dĩ lắc đầu,"Cứ như vậy đi, cũng không cần cố ý gõ đầu bọn họ, đây đều là tạo hóa của bản thân. Nhưng đám người vùng khác ta vừa rồi ngẫu nhiên gặp được, không cho bất luận kẻ nào của bến Phong Vĩ đi trêu chọc vào họ. Tiếp nữa, mượn cơ hội này, ngươi lén đi giúp lão Lưu trả hết món nợ kia, dựa theo quy củ, bao nhiêu đồng tiền Tiểu Thử thì tính bấy nhiêu, sau đó ngươi lại tìm cơ hội hù doa lão Lưu môi lần. bảo hắn đừng bài bạc mãi nữa, hôm nay chút của cải đó của hắn ngày hôm nay vẫn đủ để hắn đời này sống thoải mái."
Ông lão dò hỏi thật cần thận: "Nếu sau này Lưu Can Tử kiểm soát không được tay, lại đi đánh bạc thì sao?”
Thanh niên khôi ngô nói: "Vậy là hắn gieo gió gặt bão, ta giúp được một lần, không giúp được một đời."
Ông lão muốn nói lại thôi.
Thanh niên khôi ngô lắc đầu nói: "Ngọc tỷ kia, tuy hàng thật giá thật, nhưng luyện khí sĩ bình thường không thể đụng vào. Sư phụ từng nói, đừng xem nhẹ khí vận mắt nước lưu lại, nơi này phúc họa lớn, dù sao Văn Cảnh quốc Tương thị còn có thái tử gia, hôm nay còn ở trên núi tu đạo. Về phần kẻ nọ một lòng một dạ muốn gom đủ mười bảy bảo bối của Văn Cảnh quốc, đi theo con đường Phù Long thuật, thích hợp với hắn, nhưng chúng ta thì không, những chuyện thế này, không quản được lòng tham thì không khác gì hạng người như lão Lưu, nói không chừng còn không bằng. Luyện khí sĩ chúng ta tu trường sinh, vốn đã không chiếm lý, lại cược vận may với lão thiên gia, chán sống rồi à." Ông lão nhận lệnh rời đi. Lão tùy tùng yên lặng ân cư bến Phong Vĩ này, chính là vị tu sĩ Kim Đan lúc trước vừa liếc một cái đã nhìn ra "khí thế" của Trần Bình An.
Thanh niên khôi ngô dọc theo đường đi than thở, mãi đến khi mua được bầu rượu, uống được rượu tiên nhân mùi vị thuần hậu nhất, lúc này tâm trạng mới chuyển biến tốt hơn chút.
Lúc nhỏ hắn được cao nhân vân du đi ngang qua bờ biển nhìn trúng, nói với gia tộc hắn có căn cốt vô cùng tốt nên thu làm đệ tử, cha mẹ vui vẻ nhận lời, bởi vì ngay từ đầu trưởng bối gia tộc đều khẳng định mình không thích hợp tu đạo, bị đám bạn cùng lứa tuổi trong gia tộc già dặn hơn coi là phế vật, nhận hết mọi sự coi thường, sau đó tuổi còn nhỏ hắn đã rời khỏi gia tộc, được sư phụ lão nhân gia mang đến bến Phong Vĩ, ở lại ngay tại ngõ nhỏ cũ nát trên đoạn đuôi đường nhỏ Giáp Phong. Mấy năm nay, tu vi tắng lên rất nhanh, cơ duyên cũng thu được không ít, chỉ là thanh niên không có ý niệm gì muốn áo gắm về nhà, nở mày nở mặt đối với gia tộc cao cao tại thượng, quy củ nghiêm ngặt kia, hắn chỉ muốn lén về nhà một chuyến, gặp cha mẹ, báo đáp ân dưỡng dục là được rồi, nhưng trái lai thanh niên luôn mang ơn trong lòng đối với tỷ tỷ xuất thân gia tộc trưởng phòng đích hệ kia, ăn một quả trả cục vàng, người trên núi thích nói những thứ này, hắn không phải người rộng lượng nhưng lần này lại nguyện ý rộng lượng hết mức, dù cho sư phụ vô cùng đau đớn trong lòng, hắn vẫn cố ý đưa ra vật nhỏ được lão thu được trong lúc vô tình, làm một trong những món đồ cưới cho nàng. Nghe nói lúc ấy toàn bộ gia tộc đều chắn động, không dám tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận