Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1734 - Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (11)



Chương 1734 - Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (11)




Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch vội vàng thúc ngự chạy tới đang định nói chuyện thì Trần Bình An đã xua tay ra hiệu hai người bọn họ khoan hẵn nói.
Hắn nhảy lên lưng chiến mã, nhìn về hướng hơi khác với hướng Hứa Mậu vừa rời đi.
Một lúc sau, Trần Bình An mới ngồi lên ngựa, đưa tay lau đi vết máu tươi trong nháy mắt đã chảy ra từ tai và mũi.
Sau khi đánh giết Hồ Hàm, hắn đã dùng thuốc mỡ chế tạo đặc biệt của của tiệm Dương gia, toàn thân không có đau đớn nữa, nhưng nếu muốn che đậy sự bết bát này vẫn khá phiền phức.
Nếu không, một người tài năng kiệt xuất như Hứa Mậu có lẽ đã phải đánh hồi mã thương.
Trên thực tế, Hứa Mậu quả thực có dự tính như vậy.
Nhưng sau khi bị Trần Bình An nhận ra, hắn ta đã dứt khoát từ bỏ và rời đi.
Giết một Hứa Mậu không khó, nhưng nếu giết Hứa Mậu, Trần Bình An sẽ phải tự mình giải quyết mớ hỗn độn này, từ đó về chuyến đi về phía bắc sẽ sóng gió liên miên.
Sở dĩ Trần Bình An từ đầu đến cuối đều không đụng vào hai thanh phi kiếm, lại càng không lấy ra thanh bán tiên binh, chính là ngoại trừ võ phu thuần túy, giết chết hoàng thất tông thân, thậm chí là một hoàng đế, đều không phạm quy tắc trên núi, bởi vì võ phu không phải là người trên núi, nhưng luyện khí sĩ thì phải, là một kiếm khách trong số những luyện khí sĩ thì càng phải. Hơn nữa Trần Bình An cũng muốn đánh nhau một trận thỏa thích, điểm này là linh cảm mà vật âm Ngụy tướng quân đã mang lại cho hắn khi ở lại qua đêm ở Linh quan miếu.
Cảm giác như… hình như không có tác dụng gì lắm.
Mã Đốc Nghi vẫn hiểu ý nghĩa sâu xa trong hành động của Trần Bình An hơn Tằng Dịch.
Nàng ta chưa bao giờ cảm thấy sởn tóc gáy đến như thế.
Ở trong địa phận nước Thạch Hào này, có nơi nào đấu đá nhau kinh khủng hơn cả hồ Thư Giản?
Trần Bình An khàn giọng nói: "Ở chỗ này không thích hợp nán lại lâu, ít nhất chúng ta phải rời đi hơn trăm dặm rồi hẵng tìm được một nơi hẻo lánh để nương thân, có thể tránh khỏi gió tuyết là được rồi."
Ba người cưỡi ngựa lại tiếp tục lên đường.
Trần Bình An phải khoác thêm một chiếc pháp bào Kim Lễ bên ngoài chiếc áo cẩm bào che đậy tình cảnh thảm thương của mình.
Hứa Mậu đã đi xa, nhưng vị võ tướng Thạch Hào quốc đang chuẩn bị đầu quân cho kỵ binh Đại Ly đột nhiên dừng ngựa, trầm giọng nói: "Tằng tiên sinh?"
Quả nhiên "kiếm khách" trung niên bước ra khỏi gió tuyết ở phía xa, đi tới bên cạnh Hứa Mậu, cười nói: "Hứa tướng quân, ngươi có thể trả lại cho ta thanh trường giáo do tổ tiên truyền lại không? Ta tin trong những lời dạy của tổ tiên Hứa thị bao đời truyền lại, có ẩn chứa một câu mà bao nhiêu năm nay ngươi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không thể nào lý giải được. Nhưng nếu có thể, ta muốn mượn một con ngựa của ngươi, ngươi có thể tiếp tục lưu giữ thanh trường giáo có khắc hai chữ "Phong Tuyết” này, một ngày nào đó trong tương lai, cho dù không phải ta đích thân đến lúc thì cũng sẽ có người tìm Hứa Mậu, Tuần thú sứ của Đại Ly, thế nào hả?”
Hứa Mậu gật đầu, ánh mắt sáng rực: "Được!"
Nam nhân dắt ngựa phóng đi xa dần.
Nam nhân mà thân phận, trường kiếm, tên họ, lai lịch dường như đều là giả này đã dẫn ngựa đi, dường như cảm nhận được điều gì đó, mỉm cười nói: “Trong lòng không còn gì ép buộc, thân thể cũng không bị kiềm chế. Nhưng tại sao trong lòng ta cứ rầu rĩ không vui?"
Hắn ta quay đầu nhìn về phía của Trần Bình An, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc hạn ngạch có hạn, không thể giao dịch với ngươi. Thật sự là vô cùng đáng tiếc, đáng tiếc mà, nếu không chắc chắn đó là một mối làm ăn tốt đẹp, dù thế nào cũng có thể kiếm được nhiều hơn một Tuần thú sứ của Đại Ly."
Tốc độ của ba người ngựa lúc nhanh lúc chậm.
Tất cả phụ thuộc vào chấn thương của Trần Bình An.
Tuy nhiên, trong mắt Mã Đốc Nghi, mặc dù vị Trần tiên sinh bị thương nặng nhưng tâm trạng của hắn dường như không hề thay đổi.
Trần Bình An đột nhiên hỏi: "Mùa đông tuyết rơi dày đặc, như tiếng ngọc vỡ. Ngươi đã nghe qua câu này chưa?"
Mã Đốc Nghi gật đầu: “Nghe qua rồi.”
Trần Bình An “ừm” một tiếng: "Quả nhiên, là có học thức uyên sâu, xứng đáng với danh tiếng tốt như vậy."
Mã Đốc Nghi nén cười, nói: "Vừa mới nghe."
Trần Bình An sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười nói: "Câu nói đùa này thật lạnh nhạt như bão tuyết."
(Người Trung hay dùng là câu chuyện cười này lạnh quá chứ không dùng nhạt quá, nên bảo như bảo tuyết ý chỉ câu nói đùa đó nhạt lắm.)
Mã Đốc Nghi có chút bối rối.
Nàng ta bắt đầu suy nghĩ sâu sắc về câu nói này.
Tằng Dịch lại nhỏ giọng nói: “Trần tiên sinh chắc là đang nói câu nói đùa của Mã cô nương còn lạnh hơn cả gió bắc nữa đấy.”
Khuôn mặt của Mã Đốc Nghi tràn đầy vẻ nghi ngờ nhìn Trần Bình An.
Trần Bình An lớn tiếng cười và nói: "Lời Tằng Dịch nói mà ngươi cũng tin nữa à?"
Mã Đốc Nghi suy nghĩ một chút, thấy cũng đúng, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Tằng Dịch.
Tằng Dịch có chút oán giận.
Mã Đốc Nghi do dự hồi lâu nhưng vẫn không dám lên tiếng.
Trần Bình An nói: "Đang muốn hỏi ta có cần phải thu thập quỷ hồn của những kỵ binh kia hay không chứ gì?"
Mã Đốc Nghi lại có chút chột dạ: “Ta cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, nhưng mà…”
Trần Bình An cười nói: "Nhưng lại cảm thấy con người ta như nước đổ đầu vịt, cứ luôn thích làm những chuyện kỳ quái lòng vòng đúng không?"
Có một số lời có thể nói thành tiếng thì có nghĩa là nó đã không đè nặng lên trái tim của mình nữa rồi.
Đây là một chuyện tốt.
Tâm trạng của Mã Đốc Nghi rất vui vẻ, lập tức mỉm cười.
Trần Bình An nói: "Thật ra, chỉ cần ngươi nắm giữ đầu và cuối sợi dây, cho dù tạm thời là tình cảnh hỗn loạn thì cũng đừng sợ hãi, cứ từ từ mà làm là được."
Tính thích so đo của Mã Đốc Nghi lại quay trở lại: “Vậy Trần tiên sinh còn bảo chúng ta nên mau chóng thúc ngựa đi xa hơn trăm dặm? Tại sao không đi từ từ?”
Trần Bình An đổ một viên đan dược bí mật của Thủy Điện, uống một ngụm rượu rồi nuốt xuống, hắn cũng khá bất lực nên không đáp lại.
Mã Đốc Nghi tự cười.
Tằng Dịch lắc đầu, nữ nhân thật là.
Ba người và ngựa cưỡi ngựa đi trong gió tuyết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận