Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1669: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (1)

Chương 1669: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (1)Chương 1669: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (1)
Ngay cả ông lão sống lâu ở hồ Thư Giản như Chương Yểm cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ có trận tuyết này, chứ đừng nói đến là một trận tuyết lớn lại còn rơi lâu như thế.
Khí thế rào rạt ấy quả thực như muốn nâng mặt hồ Thư Giản lên cao hơn một thước vậy.
Tuyết lớn là điềm báo năm nay sẽ được mùa.
Đây không đơn thuần chỉ là một câu ngạn ngữ dân gian, trong mắt mấy trăm ngàn dã tu ở hồ Thư Giản cũng có ý nghĩa như vậy. Đối với linh khí và thuỷ vận của hồ Thư Giản mà nói, những loại nước không nguồn như mưa tuyết sương mai này đương nhiên là càng nhiều càng tốt. Trên những hòn đảo san sát bên cạnh, ai nấy đều mong trận tuyết lớn này chỉ rơi trên đầu mình, thứ rơi xuống không phải là bông tuyết nữa, mà là tiền Tuyết Hoa, một đống tiền thần tiên thật lớn.
Trên thực tế, đã có không ít tu sĩ Địa Tiên đã bay lên trời, thi triển thuật pháp thần thông, dùng các loại bản lĩnh giữ nhà để cướp lấy lợi ích thật sự cho hòn đảo nhà mình.
Vào ngày đông chí, phủ Xuân Đình cũng gói sủi cảo theo tập tục quê quán.
Một ngày trước, cuối cùng Tiểu Nê Thu cũng ổn định được vết thương, có thể lặng lẽ quay về bờ. Sau đó đến hôm nay lại bị Cố Xán kêu đi gọi Trần Bình An đến phủ ăn sủi cảo. Lúc nói chuyện, Cố Xán đang bận rộn với mẫu thân ở bên bếp lò, bây giờ nhà bếp của phủ Xuân Đình còn lớn hơn so với hai căn nhà tổ trạch của Cố Xán và Trần Bình An ở ngõ Nê Bình cộng lại.
Trên đường đi tới sơn môn, Tiểu Nê Thu cũng rất tò mò, Cố Xán nói có thể Trần Bình An muốn giao cho mình một vật, rốt cuộc nó là cái gì?
Nghe nói mấy tháng nay Trần Bình An sống ẩn dật không ra ngoài, gần như là không bước chân ra khỏi nhà, thi thoảng có lộ diện cũng chỉ là đi mở cửa, liếc mắt nhìn phong cảnh hồ nước phủ đầy tuyết vài lần, rất khác so với lần trước dạo chơi xung quanh hồ Thư Giản.
Nó vẫn còn hơi sợ Trần Bình An.
Mới đầu, quay về thành Trì Thuỷ là loại kính sợ theo bản năng liên quan đến nguồn gốc đại đạo tự thân của mình, sau khi Trân Bình An và Lưu Lão Thành đánh một trận, Tiểu Nê Thu được Trần Bình An đặt cho cái tên Thán Tuyết, nên càng sợ người này.
Từ trong thâm tâm, nó vẫn rất thích chủ nhân Cố Xán này, vẫn luôn cảm thấy mình may mắn vì năm đó Trần Bình An đã tặng mình cho Cố Xán.
Bây giờ khi ở bên cạnh Trân Bình An, nó luôn phải thận trọng.
Nó đi đến phòng bên kia rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Giọng nói khàn khàn của Trần Bình An truyền đến từ bên trong: "Cửa không khóa, vào đi, cẩn thận đừng giãm hỏng những phiến đá xanh."
Nó mở cửa, không khí lạnh tích tụ bởi tuyết mùa đông dày đặc ngoài cửa ùa vào trong phòng.
Ngay từ đầu nó không để ý, nó vốn vui vẻ gần gũi với bốn mùa lưu chuyển ở trong trời đông giá rét, nhưng khi nhìn thấy Trần Bình An sắc mặt trắng bệch ngồi sau bàn đọc sách bắt đầu ho khan, nó mới lập tức đóng cửa lại, đi vòng qua những phiến đá xanh to như địa y thư phòng trong phủ đệ của Cố Xán, rụt rè đứng gần bàn đọc sách: "Tiên sinh, Cố Xán bảo ta gọi người đến phủ Xuân Đình ăn sủi cảo."
Trần Bình An đã ngừng bút, trên đầu gối đặt một cái lồng than tự chế đan bằng trúc để sưởi ấm, hắn dùng lửa than để xua đi cái lạnh ở lòng bàn tay, xin lỗi nói: "Ta không đi được, ngươi quay về giúp ta nói một tiếng xin lỗi với Cố Xán và thẩm thẩm."
nó nhẹ nhàng nói: "Nếu như tiên sinh lo lắng gió tuyết bên ngoài, Thán Tuyết có thể giúp ích một chút."
Trần Bình An lắc đầu nói: "Thôi không cần đâu."
nó vẫn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Trần Bình An, nó liền lập tức bỏ suy nghĩ vừa rồi.
Trần Bình An hỏi: "Ngươi biết vì sao ta lại lấy cho ngươi cái tên Thán Tuyết không?" nó lắc đầu.
Trần Bình An chậm rãi nói: "Băng và than khác nhau, đây là đạo lý mà tiểu hài tử cũng hiểu, đúng không?"
Nó gật đầu.
Trần Bình An nói: "Cho nên Thán Tuyết cùng băng còn có thể ở gần nhau là đáng quý nhất, đây là một trong số đó. Hơn nữa ta cũng có tư tâm, khi nhìn thấy ngươi sẽ tự nhắc nhở bản thân, đưa ngươi cho Cố Xán, đã từng là cử chỉ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nếu như..."
Trần Bình An dừng lại, nâng một tay từ lồng than bên kia lên, cầm lấy một thanh đao khắc trên bàn.
Động tác này làm cho Thán Tuyết, một tu sĩ Nguyên Anh đang chịu trọng thương, dù lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, cũng không nhịn được run rẩy mí mắt.
Trên bàn có một thanh đao trúc có vỏ cũng được hắn làm từ trúc mới đêm qua. Vốn dĩ, hắn muốn để người yêu thích cảnh tuyết là Tằng Dịch giúp đỡ đi đến đảo Tử Trúc xin hoặc là mua một ít cây trúc về, nhưng vừa nghĩ tới chuyện đao trúc làm bằng trúc xanh sẽ đẹp mắt hơn. Nếu đeo đao bằng trúc tía ở bên hông sẽ hơi lạ mắt một chút nên hắn đã thay đổi ý định, bảo Tằng Dịch tùy tiện chém một ít trúc xanh ở đảo Thanh Hạp rồi chuyển về. Trần Bình An làm đao và vỏ trong đêm, sau khi hoàn thành còn dư lại rất nhiều phế liệu nên đã chẻ thành một đống thẻ trúc nhỏ. Trên bàn lại xuất hiện thêm mấy cái thẻ trúc trống không khắc chữ, chỉ là nó khác với những thẻ tre đầy văn tự đã khắc trong quá khứ, những thẻ trúc đảo Thanh Hiệp không còn quy định giống nhau, mà là dài ngắn không đồng nhất, độ dày cũng khác nhau.
Lúc này, Trần Bình An cầm thanh đao khắc được tặng từ một cửa hàng kinh thành Đại Tùy lên, chọn một thẻ trúc dài nhất, nhẹ nhàng đặt mũi đao ở gần đầu thẻ trúc rồi chia nó thành hai đoạn một dài một ngắn, sau đó chỉnh sửa lại dáng dấp của đoạn đó, lần lượt chặt đứt phần dư, những khoảng cách kia giống như là một đốt của thanh trúc vậy.
Khói bếp lượn lờ trong hẻm nhỏ, ánh mặt trời rọi xuống bờ ruộng bên cạnh, ở giữa hai tòa nhà tổ trạch ngõ Nê Bình là phủ Xuân Đình vàng son lộng lẫy và hồ Thư Giản thoát ly nhân gian trần thế.
Khi nhìn cảnh tượng này, mặc dù Thán Tuyết không biết Trần Bình đang làm cái gì, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nhưng vẫn khiến Thán Tuyết vẫn kinh hồn táng đảm như thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận