Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1613 - Quyền Kiếm Có Thể Buông, Ngắm Nhìn Một Con Đường (6)



Chương 1613 - Quyền Kiếm Có Thể Buông, Ngắm Nhìn Một Con Đường (6)




Nhóm người cũng không gấp gáp tiến lên cướp người, dù sao nơi này là Thạch Hào quốc chứ không phải Thư Giản hồ, lại càng không phải là Vân Lâu thành, lỡ như bà lão kia là một tu sĩ ngũ cảnh thâm tàng bất lộ, vậy chẳng phải bọn họ sẽ bị lật thuyền trong mương sao?
Đám người hợp sức lại nghĩ ra một cách để cho một hộ viện gia tộc dáng vẻ thật thà, thừa dịp lúc bà lão ra cửa thì kín đáo báo tin, nói là cha cô đã bị một vị cung phụng tu sĩ Thanh Hạp đảo đánh cho trọng thương ở Vân Lâu thành, không còn sống được lâu nữa, đã hoàn toàn mất đi năng lực nói chuyện, chỉ là có thế nào cũng không chịu tắt thở. Nhà bọn họ cúi người nghe kỹ thì thấy ông chỉ lặp đi lặp lại lẩm bẩm tên quận thành và tên con gái, cho nên mới vất vả tìm đến đây, nếu không đi đến Vân Lâu thành ngay thì sẽ muộn mất, sẽ không kịp gặp cha cô lần cuối.
Ban đầu thiếu nữ không mở cửa nhưng sau khi nghe tên hộ viện Vân Lâu thành lòng dạ xấu xa mang tin dữ tới xong, mặt cô đầy nước mắt mở cửa viện ra, khóc sướt mướt, thân thể yếu đuối như tơ liễu, thấy yết hầu tên hộ viện kia khẽ nhúc nhích.
Sau khi thiếu nữ dọn xong túi đồ, cô bỗng nhớ đến vị bà lão sớm chiều ở chung, chăm sóc sinh hoạt ngày thường của mình kia, cô nói với tên hộ viện đang nôn nóng muốn đưa mình rời khỏi quận thành rằng cô nhất định phải nói một tiếng với lão ma ma, sức khỏe lão ma ma kém, nếu như không tìm thấy mình, chỉ sợ sẽ sợ hãi đau lòng, không chừng chưa đợi đến lúc mình đến được Vân Lâu thành thì vị lão ma ma kia đã rời khỏi nhân gian, thế chẳng phải trên đời này cô sẽ chẳng còn người thân nữa hay sao?
Hộ viên nghe xong, bàn tính trong lòng lạch cạch vang lên, là một bà lão không được tích sự gì? Lại nhìn về phía cô nương mặt mũi thanh thuần động lòng người, ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi, không nói đến động phủ trên núi, chỉ nói đến giữa phường thị nhân gian này cô đã không được xem là thiếu nữ gì nữa rồi, hắn cảm thấy để cô báo tin cho một bà lão đã gần đất xa trời thì có thể xảy ra chuyện gì được? Nếu như hắn quá cứng nhắc, nói không chừng cô sẽ hoài nghi thêm.
Thế là hắn thay đổi dự tính ban đầu, cùng với cô gái dung mạo xinh đẹp động lòng người chờ bà lão kia về.
Kết quả chờ đến khi bà lão kia vừa mang giỏ thức ăn vào cửa, hắn vừa lộ ra nụ cười thì vẻ mặt đã cứng đờ ra, sau lưng bị một cây dao găm đâm xuyên. Người đàn ông quay đầu lại nhìn, cô gái kia đã nhanh chóng che miệng hắn lại, đẩy nhẹ một cái, hắn ngã ra trong viện.
Lão ma ma nhìn thấy cảnh tượng này cũng tỏ vẻ thờ ơ.
Cô gái cố nhịn nổi đau khổ và lo lắng trong lòng, kể mấy biến cố ở Vân Lâu thành ra. Bà lão gật gật đầu, chỉ nói hơn nửa là do nhà nào đó bỏ đá xuống giếng, hoặc là nhà nào đó có thù với Thanh Hạp đảo dây vào.
Cô gái khẩn cầu bà lão nhất định phải cho mình đến Vân Lâu thành một chuyến, cho dù có chết, dù không thể gặp được cha cô lần cuối, cô cũng phải đi đến Vân Lâu thành.
Bà lão than thở một tiếng, nói khoảng thời gian thanh tịnh cuối cùng cũng đã chấm dứt, ngắm nhìn lại cảnh vật xung quanh, bà bay lướt lên như một cánh chim, trực tiếp bay về phía chỗ các tu sĩ đang ẩn nấp theo dõi họ hồi lâu, huyết chiến một phen, khi trở về sân nhà đã mang theo vết thương chí mạng. Bà nói đã giải quyết hết đám hậu hoạn ẩn nấp ở đây rồi, ma ma chắc chắn không thể đi đến Vân Lâu thành được, chỉ muốn cô gái phải tự mình cẩn thận hơn, còn giao cho cô một viên đan dược, nếu chuyện gì ập đến, cắn nhẹ sẽ chết ngay.
Cô gái cảm nhận được cái gì gọi là sóng gió không thể đoán trước được, miễn cưỡng cười vui, lau nước mắt thu dọn hành lý xong, một mình rời khỏi tòa quận thành này, đi về phía Vân Lâu thành Thư Giản hồ, đi về hướng vận mệnh không thể đoán chắc được.
Cô gái thuê một chiếc xe ngựa, sau khi xe chạy ra khỏi quận thành.
Cô cũng không biết bên trong tiểu viện kia, một người đàn ông trung niên đeo thanh kiếm dài trên lưng đã đánh ngất tất cả đám người Vân Lâu thành còn lại ở quán trọ, sau đó đi một chuyến đến ngôi nhà bà lão đang vừa ho ra máu vừa nấu thuốc. Sau khi bà lão nhìn thấy người đàn ông xuất hiện không một tiếng động thì đã chuẩn bị sẵn sàng đi chết, nhưng không ngờ người đàn ông tướng mạo tầm thường, đeo kiếm giống như một du hiệp giang hồ kia lại ném một viên đan dược cho bà, sau đó ngồi xổm ở góc tường giúp bà nấu thuốc, vừa trông lửa, vừa hỏi về lai lịch tu sĩ đã chết bất đắc kỳ tử kia. Bà lão vừa đánh giá viên đan dược hương thơm xộc tới mũi kia, vừa chọn vài câu hỏi để trả lời, nói rằng đám tà tu Thư Giản hồ thèm muốn dung mạo tuyệt sắc của tiểu thư nhà mình, thủ đoạn không kém, giỏi ẩn nấp, chủ nhân nhà mình rời đi đã lâu, tên tà tu kia mới không cẩn thận lộ ra cái đuôi, có thể là xuất thân từ Vân Vũ đảo hoặc là Lưu Kim đảo, có lẽ hắn muốn bắt tiểu thư đi, làm lễ vật hiếu kính cho đại tu sĩ trong sư môn. Bà vốn định chờ chủ nhân về rồi sẽ giải quyết cũng không muộn, nhưng không ngờ chủ nhân có thuật pháp thông thiên vậy mà cũng bị thảm hại ở Vân Lâu thành rồi.
Bà lão càng nghĩ càng cảm thấy không hiểu.
Người đàn ông trung niên vốn còn đang nấu thuốc bên kia lại lấy giấy bút ra, ghi lại những gì vừa nghe.
Sau khi người đàn ông trung niên giúp bà nấu thuốc xong thì lập tức đứng lên, chỉ là trước khi hắn rời đi thì lại chỉ vào cỗ thi thể còn chưa kịp giấu đi, hỏi: “Bà cảm thấy người này đáng chết không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận