Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1032: Lão Đạo Nhân Bên Miệng Giếng (

Chương 1032: Lão Đạo Nhân Bên Miệng Giếng (Chương 1032: Lão Đạo Nhân Bên Miệng Giếng (
Chương 1032: Lão Đạo Nhân Bên Miệng Giếng (1)
Phàn Hoàn Nhĩ vẫn ngơ ngác không hiểu gì: "Muội muốn chiếc váy áo kia làm gì? Được một trong tứ đại phúc duyên, may mắn phi thăng? Nhưng mà trước kia chẳng phải sư tỷ đã nói, sư phụ từng lưu lại dặn dò, không cho muội cố ý theo đuổi cơ duyên phi thăng ư?”"
"Chỉ đáng tiếc hiện tại chiếc váy áo kia không ngờ lại bị Chu Phì tiện tay tặng cho Ma giáo Nha Nhi, việc đến nước này... Cũng may sư phụ từng dự liệu đến tình huống hiện tại." Chu Thù Chân trịnh trọng lấy ra chiếc gương đồng mang theo: "Sư phụ muốn ta đến lúc đó giao nó cho muội."
Phàn Hoàn Nhĩ tiếp lấy gương đồng, lật đi lật lại, chuyển động trái phải, nhìn không ra có nửa điểm gì khác thường.
Chu Thù Chân lắc đầu nói: "Ta nghiên cứu nhiều năm vậy rồ mà cũng không nhìn ra manh mối, hình như chỉ là một chiếc gương bình thường."
Chu Thù Chân quay đầu nói với Ngụy Diễn: "Điện hạ, không cần lo lắng bản thân thành là con rối của Kính Tâm trai. Bọn ta không hề có ý đó. thực lực cũng đủ để thực hiện dã tâm này. Sư phụ từng nói qua, thế gian có ba người Định Anh, Du Chân Ý và Chủng Thu, là ba ngọn núi lớn chẳng thể bước qua, đặc biệt là hai người trước chỉ cần còn sống ở nhân gian, hết thảy mưu đồ của Kính Tâm trai đều chỉ là tiểu đánh tiểu náo, đối với thiên hạ này không có bắt kỳ ý nghĩa thực tế nào."
Còn một ít lời nữa Chu Thù Chân không nói ra, vì húy kị, cô không muốn nói nhiều về sư phụ Đồng Thanh Thanh trước mặt người ngoài như Ngụy Diễn.
Thật ra trong lần gặp mặt sau cùng năm đó Đồng Thanh Thanh còn nói một ít lời tận đáy lòng với đệ tử Chu Thù Chân: "Ta nghiên cứu nhiều như vậy chỉ là vì ta sợ chết, cho nên ta muốn biết trong mỗi ngóc ngách của thiên hạ này người nào đang làm việc gì, ta đều phải biết, như vậy ta mới có thể tránh thoát khỏi tất cả nguy hiểm."
Nhưng Chu Thù Chân không tin tưởng đây là lời thật lòng của sư phụ.
Sư phụ tu vi cao như vậy, sơm sớm đã là một trong tứ đại tông sư thiên hạ, thiên phú tập võ của sư phụ cao đến đâu, người ngoài không rõ, nhưng Chu Thù Chân chắc chắn biết, có lẽ chỉ thua mỗi đại ma đầu Đinh Anh! Chỉ cần sư phụ chịu dụng tâm, ba người đứng đầu thiên hạ tất là vật trong túi, huống hồ sau lưng sư phụ còn có cả Kính Tâm trai, lại thêm nhiều tử sĩ điệp báo bố khắp triều dã bốn nước, còn sợ cái gì? Hẳn là thiên hạ này sợ Đồng Thanh Thanh mới đúng không?
Thái tử Ngụy Diễn trầm tư suy nghĩ, song không mấy tin tưởng, hoặc nói cách khác là không hoàn toàn tin.
Phàn Hoàn Nhĩ tay cầm gương đồng, sa vào trầm tư. Lão tăng Kim Cương tự cởi áo cà sa, mặc một thân quần áo người thế tục, hơi không thoải mái, hắn đi tới hoàng cung, đi đòi hoàng đế bệ hạ bộ La Hán kim thân Bạch Hà tự, trước khi vào phải đợi ở cửa cung chờ quân chủ triệu kiến, hai tay hợp mười, xướng tụng một tiếng A di đà Phật.
Vào cung, hoàng đề bệ hạ tự thân đón vị lão tăng này ở Ngự Thư phòng, trước kia dù là hoàng đế Nam Uyễn quốc cũng không biết tới vị tăng giảng kinh ở Kim Cương tự này, chỉ là theo xếp hạng mười người sau cùng nổi lên mặt nước, mới biết vị tăng nhân vô danh kia trừ thân phận ở Kim Cương tự thì còn có một thân thần thông Phật môn sâu không thấy đáy.
Chuyện liên quan tới La Hán kim thân, Ngụy thị hoàng đế không có gì do dự, lập tức đáp ứng, mặc cho Vân Nê hòa thượng lấy đi là được.
Lão hòa thượng mới vừa hoàn tục không khỏi bất ngờ, hắn vốn chuẩn bị sẵn rất nhiều lý do, tỷ như hắn đáp ứng sẽ vì Nam Uyên quốc Nguy thị tận lực ba mươi năm.
Tí Thánh Trình Nguyên Sơn không đi hội hợp cùng đám đệ tử, làm thế quá chói mắt, rất dễ bị người tìm được. Lão nhân lại không tiện mang theo một cây trường thương tùy tiện dạo chơi, đành phải chọn nghỉ hóng mát dưới một cây cầu đá.
Hắn đã có chủ ý, sau khi tiếng trống thứ hai vang lên ở Cổ Ngưu sơn ngoài kinh thành, nếu trong kinh thành ít nhất chết hơn nửa số mười người có tên trên bảng thì hắn mới lộ diện, bằng không thà rằng lỡ qua cơ hội phi thăng lần này.
Trình Nguyên Sơn vô cùng hi vọng tông sư trên bảng sẽ chết hết.
Còn về điều này có đi ngược lại với bản tâm võ đạo hay không Trình Nquyên Sơn không hề để ý, hắn chỉ để ý kết quả. Thiên ngôn vạn ngữ trên sử sách, trừ sáu chữ được làm vua thua làm giặc máu: tươi đầm đìa thì còn có cái gì?
Đường Thiết Ý một mực muốn dùng Trình Nguyên Sơn để luyện đao, không thể tìm được Tí Thánh đành phải bỏ đi ý định. Suy nghĩ một lát, lập tức phát hiện thật ra biến số lớn nhất chính là thân phận của mình.
Một khi bị vạch trần đại tướng quân Bắc Tấn quốc đang dạo trong kinh sư Nam Uyễn quốc, mọi chuyện sẽ rất vướng tay. Tuy nói quan hệ giữa Bắc Tắn và Nam Uyễển cũng được, nhưng Nam Uyễn quốc dã tâm bừng bừng, sớm đã lộ ra thanh thế muốn nhất thống thiên hạ, Đường Thiết Ý không cảm thấy mình sẽ được khách khí lễ tống xuất cảnh, hoặc là quy hàng Ngụy thị, hoặc là bị giết toi mạng ở kinh thành.
Quy hàng Nam Uyễn, đối với tiền trình cá nhân mà nói, đương nhiên không phải chuyện tốt gì, nhưng chưa hẳn đã quá mức hỏng bét, rốt cuộc Nam Uyễển mới là đệ nhất cường quốc lệ binh mạt mã, nhưng toàn bộ căn cơ Đường Thiết Ý đều đặt ở Bắc Tán, gia tộc, thê thiếp, binh quyền, thanh vọng, tất cả đều hóa thành bọt nước. Đối với một người ngoài như hắn, văn thần võ tướng Nam Uyễn có thể khách khí được đến đâu?
Đường Thiết Ý rốt cuộc là kẻ tài cao gan lớn, hơn nữa so với Tí Thánh đã nửa chân xuống mò, hắn mới bốn năm mươi tuổi đã là đại tướng cột trụ Bắc Tấn, hiển nhiên khí phách càng thịnh, không những không tránh né ở nơi vắng vẻ giống Trình Nguyên Sơn, ngược lại chọn một gian tửu lâu náo nhiệt, gọi một vò rượu ngon, nghe người thuyết thư kể chuyện xưa, người thuyết thư là một lão nhân già cả, đứng trên đài kể cố sự cũ mèm, Đường Thiết Ý lại nghe say sưa, cảm thấy sau này thành thần tử Nam Uyễn có vẻ cũng không xấu.
Sẽ có một ngày, cảnh nội bốn nước đều nằm dưới vó ngựa Đường Thiết Ý hắn.
Đường Thiết Ý uống một hớp rượu, nheo mắt lại vẻ tận hưởng.
Chu Phì và Lục Phảng vẫn đang uống liệt tửu ở quán rượu nằm trong góc đường, chờ đợi cuộc chiến nơi đầu tường hạ màn.
Vì Đinh lão ma và Du Chân Ý đã ra tay, một nhân vật vốn đã rời khỏi bàn cờ lại bắt đầu hiện thân, câu chuyện lần nữa trở nên thú vị.
Đại tông sư Kính Tâm trai Đồng Thanh Thanh.
Trước kia Nha Nhi hiếu kỳ hỏi dò, Chu Phì và Lục Phảng không thèm trả lời. Nhưng khi Nha Nhi trầm mặc, Chu Phì lại cười lên, chủ động nói đến vị Trích Tiên Nhân cực thú vị này, Chu Phì như nghĩ thông điều gì, liếc mắt nhìn Nha Nhi, giải thích cho Chu Sĩ một phen về sự tích Đồng Thanh Thanh.
Trâm Hoa Lang nghe xong không khỏi cảm thấy hoang đường.
Một vị là nữ kiếm tu nhất vãng vô tiền, một vị là tông chủ Kính Tâm trai trốn trốn tránh tránh. Tâm tính hai người khác biệt một trời một vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận