Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1051: Ta Thấy Núi Xanh Nhiều Quyến Ri

Chương 1051: Ta Thấy Núi Xanh Nhiều Quyến RiChương 1051: Ta Thấy Núi Xanh Nhiều Quyến Ri
Chương 1051: Ta Thấy Núi Xanh Nhiều Quyến Rũ (1)
Tiểu cô nương vẻ mặt cầu xin, đi tới phòng bếp, xách nửa thùng nhỏ nhất, may mà vại nước vẫn còn có hơn phân nửa nước giếng, nếu là trống rỗng, nó bảo đảm một lần cũng không muốn đi, sau khi ra khỏi cửa liền vứt thùng nước bỏ chạy. Khi nó đi đến cửa sân, nghe được tiếng đọc sách của Tào Tình Lãng, đưa lưng về phía sân, nó trợn mắt, nhe răng nhếch miệng, tràn đầy khinh thường.
Múc nước thật sự là mệt chết người ta.
Khi hai tay xách thùng nước trở lại sân, nó vẫn là dán chân tường, thật cần thận vòng qua người kia, nhanh như chớp chạy vào phòng bếp, bên giếng có nước, nó cũng chỉ múc không đến non nửa thùng nước, dọc theo đường đi ngại mệt, lại đổ đi rất nhiều, thật ra chờ lúc nó trở lại sân, cái đáy thùng nước cũng chỉ vừa vặn có nước giếng cao hơn tấc, nó nhanh chóng quay đầu liếc một cái, chưa nhìn thấy người nọ, lập tức nhấc thùng nước, nhẹ nhàng từ vại nước múc lên nửa thùng nước, sau đó dùng sức nâng thùng nước lên, đổ nghiêng một cái, 'Ào ào' đổ vào Vại nước.
Đối với tắt cả những điều này, Trần Bình An thấy rõ, nhưng chưa vạch trần nó ngay tại chỗ.
Thà rằng tốn nhiều tâm tư như vậy để lười biếng, cũng không muốn bỏ ra thêm chút Sức sao?
Tào Tình Lãng học thuộc máy đoạn văn bộ sách học vỡ lòng, liền bắt đầu đi vào phòng bếp nấu cơm, Trần Bình An nói hắn hôm nay có thể trở về rất muộn, Tào Tình Lãng gật gật đầu.
Trần Bình An rời khỏi ngõ nhỏ, đi ngang qua phụ cận ngõ Trạng Nguyên, tòa nhà Định Anh cùng ma giáo Nha Nhi lúc trước ngủ lại, không khí trầm lặng, rõ ràng đã bỏ hoang. Tâm Tướng tự hương khói càng thêm thưa thớt, về phần luyện tập buổi sáng của tòa võ quán kia, trái lại so với trước kia càng thêm ra sức, tiếng hô quát lúc trầm lúc bổng, lão sư phụ dạy quyền giọng đặc biệt to, nghĩ hẳn là tràng đại chiến nọ lúc trước, đã khiến dân chúng cảm thấy đáng sợ, cảm tháy thế đạo không yên ổn, nhưng cũng khiến con em giang hồ hướng tới, nếu không có chút sóng to gió lớn, còn gọi là giang hồ sao?
Trần Bình An lần này ra ngoài cũng không mặc Kim Lễ, một thân thanh sam trường bào mới tỉnh, một là người hoa sen tí hon chưa khỏi hẳn, còn cần pháp bào giống như một tòa động thiên phúc địa nho nhỏ, hai là Trần Bình An không muốn rêu rao khắp nơi, thậm chí ngay cả hồ lô dưỡng kiếm cũng để lại trong phòng, để Mùng Một Mười Lăm bảo vệ người hoa sen tí hon dưỡng thương, chẳng qua bên hông đeo trường kiếm Si Tâm cùng thanh đao Đình Tuyết, do đó, giống như du hiệp thích múa đao nghịch thương.
Trần Bình An đi tìm Chủng Thu, là muốn làm phiền vị Nam Uyễn quốc sư này một sự việc nữa.
Một chồng sách lớn lúc trước bị tiểu cô nương từ trong phòng trộm đi, tuy đều là những sách vở tầm thường, hai quyển sách thần tiên mua ở Đảo Huyền sơn đều đặt ở trong phương thốn vật, nhưng Trần Bình An vẫn muốn lấy lại, bởi vì trên trang bìa mỗi quyên sách đều viết Trần Bình An mua ở chỗ nào, khi nào, lấy chữ nhỏ đoan đoan chính chính viết thành. Những quyển sách này thu thập từ khắp nơi, đối với Trần Bình An mà nói có ý nghĩa khác thường.
Không liên quan thánh hiền nho gia nói trong sách đều có nhà bằng vàng, trong sách đều có người con gái dung nhan như ngọc.
Người đời đều biết Chủng Thu ở phụ cận hoàng cung, nhưng vị trí ẩn cư cụ thể ít người biết được, cũng may Trần Bình An hôm nay ở Nam Uyên quốc tiếng tăm quá lớn, rất nhanh đã có một vị cao thủ Nam Uyễn quốc bị triều đình thu hút hiện thân, rất cung kính dẫn Trần Bình An đi về phía chỗ ở của Chủng Thu, là một tòa nhà tìm sự yên tĩnh trong chốn náo nhiệt của phường Sùng Hiền, phường Sùng Hiền là thật sự dưới chân thiên tử, nhà ở nơi này, không giàu có thì phú quý, phố lớn ngõ nhỏ, bụi cây rậm rạp, trong an tường yên tính lộ ra khí tượng ung dung cùng quy củ nghiêm ngặt, hoàn toàn khác ngõ Trạng Nguyên bên kia gà gáy chó sủa, oanh oanh yến yến.
Phủ đệ không treo tắm biển, ở phường Sùng Hiền cũng không tính là lớn, sân tam tiến mà thôi.
Trần Bình An nói một tiếng cảm ơn vị cao thủ phụ trách dẫn đường kia, sau khi một mình đi vào, Trần Bình An phát hiện bên trong cũng không lạnh lẽo, có rất nhiều gương mặt trẻ tuổi đang bận rộn, mặc quan phục, chỉ là dựa theo lễ chế quan bổ sung của Nam Uyễn quốc, phẩm trật cũng không cao, quan viên tầng dưới chót vừa vặn nhập lưu mà thôi, một gian phòng đều ngồi đầy người, người trẻ tuổi tay cầm văn thư, đi hết nhà này đến nhà kia, phần lớn bước chân vội vàng, ngẫu nhiên sóng vai mà đi cũng là đang nói chuyện, gặp Trần Bình An đeo đao kiếm, bọn họ chỉ liếc đôi lần rồi không để ở trong lòng.
Chủng Thu đứng ở dưới mái hiên sân chính nhị tiến, cười nghênh đón Trần Bình An, bên cạnh còn có một vị quan viên thanh niên đang bẩm báo chính vụ. Chủng Thu sau khi mơ hồ đưa ra câu trả lời cùng đề nghị, hai người hỏi đáp, đơn giản rõ ràng đúng chỗ hiểm yếu. Quan viên thanh niên sau khi nhìn thấy Trần Bình An, rõ ràng có chút tò mò, chỉ là quốc sư chưa nói ra thân phận Trần Bình An, hắn cũng không dám lén thăm dò, cáo từ rời đi.
Chủng Thu mang theo Trần Bình An ởi vào sân sau, lại khác với bầu không khí bận rộn tinh thần phấn chắn bừng bừng lúc trước, cách một bức tường có động thiên khác, góc tường có một bụi chuối lớn, xanh mướt tới mức muốn nhỏ nước, trên bàn đá đặt bàn cờ hộp cờ cũ kỹ, hẳn chính là chỗ ở của vị quốc sư này, không keo kiệt cũng không hào hoa xa xỉ, thanh nhã đơn giản, Chủng Thu và Trần Bình An ngồi đối mặt nhau qua bàn đá.
Chủng Thu nói sách vở liên quan tới cầu, đã bảo quan viên công bộ đi thu thập sửa sang, về phần lý lịch điệp báo người đọc sách họ Tương kia, hẳn là ở đêm nay có thể cùng nhau đưa cho Trần Bình An.
Trần Bình An có chút xấu hồ, nói về chuyện sách vở bị đánh cắp bán rẻ, Chủng Thu cười đáp ứng.
Trần Bình An chủ động mở miệng, nói lúc này kinh thành rung chuyên bát an. còn cần phiền quốc sư nhiều chuyện vụn vặt như vậy, hắn muốn làm chút việc gì đó, hy vọng quốc sư cứ việc mở miệng.
Chủng Thu cũng không khách khí, nói muốn mời Trần Bình An giúp đỡ chỉ điểm một chút hai vị đệ tử đích truyền của hắn.
Không phải bỏ việc công làm việc riêng, mà là đệ tử Chủng Thu thu, sau khi xuất sư, đều phải tòng quân, bắt đầu làm từ sĩ tốt, ít nhất ở lại biên quân đủ mười năm, mười năm sau nguyện ý làm từng bước làm việc tiến thân trong quân, hay là rời khỏi biên quân, du lịch võ lâm, Chủng Thu sẽ không gò bó nữa, nhưng nếu lựa chọn xông pha giang hò, thì không tuyên bố với bên ngoài mình là đệ tử của Chủng Thu, một khi bị phát hiện, không thương lượng, Chủng Thu ta có thể dạy ngươi một thân võ học, cũng có thể thu hồi hét.
Hai vị nhập thát đệ tử ở lại bên người Chủng Thu, tuổi đều không lớn, chưa xuất sư, thiên phú vô cùng tốt, lòng dạ rất cao, nhân phẩm đương nhiên không có vấn đề, chỉ là chưa bao giờ thật sự hành tâu giang hồ, cho nên cần có người đè ép nhuệ khí bọn họ một chút. Chủng Thu những năm gần đây áp lực không nhỏ, vì ứng đối cái hẹn một giáp, đặc biệt là đề phòng hai người Định Anh và Du Chân Ý, rất khó chuyên tâm truyền thụ võ học cho đệ tử, Chủng Thu lo lắng hai đệ tử gửi gắm kỳ vọng cao này của mình, cả một đời này, đều chỉ là đệ tử của Chủng Thu mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận