Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 652: Phố Nhỏ Chiến Một Trận (2)

Chương 652: Phố Nhỏ Chiến Một Trận (2)Chương 652: Phố Nhỏ Chiến Một Trận (2)
Chương 652: Phố Nhỏ Chiến Một Trận (2)
Bản thân Mã Khổ Huyền cũng không hiểu rõ, vì sao ở trước mặt bạn cùng lứa tuổi nơi ngõ Nê Bình lại rất muốn nói chuyện, đương nhiên sau khi nói xong những gì muốn nói, còn có chuyện càng trọng yếu hơn phải làm.
Ví dụ như lại đánh một hồi!
Từ sau khi lên núi Mã Khổ Huyền đã lập lời thề, đồng cảnh chỉ tranh, vô luận là cùng Luyện khí sĩ hay là võ phu thuần túy, cần phải toàn thắng, hạ ngũ cảnh cân sức ngang tài là như thế, sắp tới đạt đến trong ngũ cảnh cũng nên như thé, về sau thượng ngũ cảnh càng phải như thế!
Cho nên thiếu niên quê nhà Trần Bình An, chính là một khúc mắc nho nhỏ, binh gia tu hành, chút khúc mắc ấy xa xa không coi là cái gì, nhưng mà đáng ghét a, trong lòng Mã Khổ Huyền đương nhiên không thoải mái, ở Chân Võ sơn thần tiên trên núi tụ tập còn có thể đại sát bốn phương, lúc trước thế mà bại bởi một tiểu tử chân đất biết chút kỹ năng võ phu tầm thường?
Trần Bình An hỏi: "Gặp mặt, có phải muốn đánh một trận hay không?”
Mã Khổ Huyền chà xát tay, hắc hắc cười nói: "Không có việc gì, cho dù là lấy tam cảnh đối tam cảnh, không khi dễ Trần Bình An ngươi, nhưng niệm tình đồng hương, ta vẫn là sẽ tận lực dừng tay, tranh thủ đừng để không cần thận đánh chết ngươi. Cho dù đêm nay ngươi bị thương tàn, những năm tháng về sau, chờ ta từng bước một đăng lên đỉnh ngũ cảnh, mộ thần tiên chiến một trận cũng đủ để ngươi lấy làm kiêu ngạo, chẳng qua bây giờ ta khuyên trước ngươi một câu, ngươi ở trong lòng đắc chí là được, nếu tiết lộ ra ngoài, bị ta nghe được tin đồn nào, có thể sẽ không khách khí với ngươi."
Mã Khổ Huyền cúi đầu nhìn bạn cùng lứa tuổi thần sắc tự nhiên phía dưới kia, trong lòng mơ hồ không vui, u a, còn học được cách ra vẻ trấn định, xem ra lần này xuất môn đi xa, một đường đi đến Thải Y quốc này, vẫn là có chút lịch lãm, trên mặt Mã Khổ Huyền vẫn như cũ mang theo ý cười, tự nhủ với bản thân sau khi bị mấy quyền đánh ngã, tiểu tử này sẽ hiểu được trời cao đất rộng. Mã Khổ Huyền vừa muốn đứng dậy nhảy xuống đầu tường, Trần Bình An đã nói: "Đi bên ngoài đánh.”
Mã Khổ Huyền đang gồi xổm đầu tường ngửa ra sau một cái, cứ như vậy biến mắt bóng người, như là té rớt xuống con đường ở ngoài tường.
Trần Bình An nhìn quanh bốn phía, sau đó mũi chân điểm một cái, nhảy lên đầu tường, nhìn thấy Mã Khổ Huyền chậm rãi hành tâu trên con đường không có một bóng người, ngoắc ngón tay với mình.
Khi hai chân Trần Bình An dẫm lên mặt đường, Mã Khổ Huyền một tay để sau lưng, một tay vò đầu, liếc mắt nhìn hộp kiếm phía sau Trần Bình An, cười tủm tỉm nói: "Ngươi có thể tùy tiện sử dụng binh khí, không tính là ngươi chơi ăn gian." Trần Bình An không nói hai lời, lấy lục bộ tâu thung của Hám Sơn Quyền lục "chậm rãi" đi về phía trước
Nước sâu tất nhiên không tiếng động.
Quyền ý vũ nhân cũng như thế. Thần khí nội liễm, phản phác quy chân (*), quyền lý tức đạo lý.
(*°) Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất cũng chính là điểm xuất phát
Mã Khổ Huyền tuy nhìn như ngôn ngữ ngả ngớn, vẫn xem Trần Bình An là một con ếch ngồi đáy giếng, nhưng mà lúc hắn thực sự nghiêm túc, chính thức nghênh địch, thiếu niên đồ đen khí thế đột nhiên biến đổi, một nắm tay dán tại bụng, một tay mở ra bàn tay để ở phía sau, bàn tay đang nắm lại, theo thói quen đầu ngón tay nhẹ nhàng đâm vào lòng bàn tay.
Hai bên cách hơn mười bước.
"Chỉ có quyền ý thôi thì không thể được, ngươi quá chậm!”
Mã Khổ Huyền chợt bước ra một bước, mặt đường chỗ đế giày, hơi hơi chấn động, kình đạo thâm thấu đi xuống sâu đậm, nhưng không có chút dấu hiệu tản mạn ra khắp nơi quanh thân, thiếu niên đồ đen trong nháy mắt đi đến trước người Trần Bình An, tay phải tung một quyền đầu tiên.
Trần Bình An cũng là đồng thời đưa hai tay ra, đầu nghiêng qua, tay trái đánh rớt nắm tay tay phải Mã Khổ Huyền, một tay cầm câu quyền tà liêu xảo quyệt của đối phương, đồng thời thân thể nghiêng về phía trước, lấy khủy tay trái đánh về hướng mặt Mã Khổ Huyền.
Chẳng ngờ Mã Khổ Huyền nâng đầu gối lên, đột nhiên búng một chân ra, chặn thế vọt tới trước của Trần Bình An, hơn nữa thân thể ngửa ra sau, thuận thế kéo rộng khoảng cách hai bên, tránh thoát cú đánh bằng khủy tay, nhưng mà ngay khoảnh khắc Mã Khổ Huyền sắp bùng nổ tấc kình kia, một cước này thực sự để cho hắn đá ra lực đạo, chỉ sợ cũng thật sự là gan ruột đứt đoạn, đoạn thời gian đi lại giang hồ này, khiêu chiến tông sư bốn phương, mặc dù là võ phu ngũ cảnh, một khi bị binh gia tu sĩ Mã Khổ Huyền Thối Thể ăn đứt võ phu thuần túy đánh trúng, vô luận là quyền đánh hay là chân đá, hầu như đều phải nôn ra máy lạng máu tươi.
Nhưng mà Mã Khổ Huyền lại không thể làm được, phát hiện Trần Bình An tay phải đi trước bắt lấy chân hắn, lập tức khiến hắn ngã ngang văng ra ngoài.
Mã Khổ Huyền cả người ở trên không trung nhanh chóng thay đổi tư thái, cuối cùng hai chân dẫm lên trên vách tường, thậm chí cứ như vậy thân hình song song cùng mặt đường, bảo trì một tư thế biến hoá kỳ lạ, hành tâu về phía trước, như giẫãm trên đất bằng.
Trần Bình An cùng hắn "sóng vai mà đi", vẫn chưa truy kích, hai nắm đám hướng về phần đầu của Mã Khổ Huyền.
Còn chưa dùng tới mấy chiêu quyền pháp lão nhân họ Thôi ở trúc lâu truyền thụ.
Làn đầu dò thử, hai bên cũng không biết chỉ tiết thật sự, cho nên lần đầu tiên ra tay phần nhiều vẫn là súc lực, đa số là dò thám cân lượng đối thủ, chứ không phải dốc hết toàn lực, vừa xông lên liền đánh cho đại khai đại hợp, Trần Bình An cần thận như thế, cũng không kỳ quái, nhưng Mã Khổ Huyền ở Chân Võ sơn từng nhìn thấy thượng phong quang, đã ở giang hồ lĩnh giáo thực lực của võ đạo tông sư, vẫn bảo thủ như thé, còn có chút ý tứ, rõ ràng, Mã Khổ Huyền đối với Trần Bình An người duy nhất từng thắng mình, ở sâu trong nội tâm, có kiêng kị khó có thể nói thành lời.
Đến đây!
Mặt tường bị Mã Khổ Huyền đạp lún thành hai cái hó.
Thiếu niên đồ đen như một mũi tên sắc bén bắn nhanh tới, Trần Bình An một ngụm chân khí trầm xuống đan thất, một cước vẽ ra đường cong, nhẹ nhàng đi vòng quanh về phía sau, sau đó đột nhiên phát lực, nỗ lớn một tiếng, mặt đường bên chân bụi đất bay lên, giầy rơm chạm đến chỗ sâu trong nền đường, gạch đá vỡ vụn.
Mã Khổ Huyền ra quyền như mưa to, Trần Bình An vừa đánh vừa lui, cứng đối cứng, quyền đối quyền, Mã Khổ Huyền ra quyền thế đại lực trầm, nhưng liên miên không dứt, khí tức liên tiếp, một đường kéo ra như không có điểm cuối, cho dù thân thể nhẹ nhàng, hai chân không có điểm dừng rơi, nhưng mà Mã Khổ Huyền vẫn đánh ra khí tượng hùng hậu cương mãnh đến cực điểm.
Không trung giữa hai người nổ lớn rung động. Tựa như có người ở giữa hai người điên cuồng nỗi trống.
Trần Bình An bị thiếu niên đồ đen một hơi thở đánh lùi hơn mười bước, đánh cho Trần Bình An hầu như muốn dán lưng vào vách tường bên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận