Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1704: Bếp Lông Than Làm Lạnh Lão Lòng Người (4)

Chương 1704: Bếp Lông Than Làm Lạnh Lão Lòng Người (4)Chương 1704: Bếp Lông Than Làm Lạnh Lão Lòng Người (4)
Hai người bọn họ đã đi ra khỏi gian nhà cổng núi một đoạn đường xa, Lưu Chí Mậu liếc mắt nhìn lại, không nhịn được cười: "Trần Bình An, vị thẩm thẩm kia của ngươi đi ra khỏi phủ Xuân Đình, đến tìm ngươi rồi. Nếu ta không nhớ nhầm, đây là lần đầu tiên bà ta ra ngoài gặp ngươi kể từ sau khi ngươi chuyển ra khỏi phủ Xuân Đình đúng không, chúng ta có nên quay lại không?”
Trần Bình An lắc đầu: "Đi tiếp."
Lưu Chí Mậu gật đầu nói: "Nếu ngươi thật sự lòng dạ sắt đá như người tu đạo bọn ta, thì ngươi đâu cần phải uốn ruột ngoằn ngoèo như vậy."
Trần Bình An xách lồng sưởi than lên, mỉm cười nói: "Cố gắng hợp tan yêu bình thôi. Cho dù sau khi tình hương khói hoàn toàn bị phân tán, vẫn sẽ hy vọng cuộc sống của đối phương có thể tốt hơn."
Lưu Chí Mậu nói: "Một số việc nhà chẳng biết tới đâu, bất kể là một nhà trong ngõ hẻm chật hẹp, một phủ đệ nhà sang quyền thế, hay là một ngọn núi lớn như của đảo Thanh Hạp chúng ta, muốn làm chút chuyện tốt, nhưng rất khó làm người tốt. Trần Bình An, một lần nữa ta khuyên ngươi một câu không lọt tai, có thể trong vài năm mười năm nữa, vị phu nhân đó sẽ không hiểu được dụng tâm lương khổ của ngươi bây giờ, chỉ sẽ nhớ tới những không tốt của ngươi, bất kể lúc đó bà ta tốt hay xấu cũng đều giống nhau. Nói không chừng ngươi sống không tốt, ngược lại có thể ít nhiều nhớ tới chút điểm tốt của ngươi, ngươi sống càng tốt hơn thì sự oán hận chất chứa đối với ngươi sẽ càng sâu đậm thêm."
Vẻ mặt Trần Bình An thờ ơ: "Chuyện đó có liên quan gì đến ta sao?"
Lưu Chí Mậu cười nói: "Cũng đúng.
Lưu Chí Mậu đột nhiên cười tinh ranh: "Ngươi đoán xem chuyến đi ra ngoài lần này mẹ Cố Xán có mang theo một hai nha hoàn không?"
Lưu Chí Mậu vội vàng nói: "Tuyệt đốt không thêm dầu vào lửa."
Trần Bình An suy nghĩ một hồi: "Chẳng lẽ là dẫn theo nha hoàn đi được nửa đường, cảm thấy không ổn nên đưa bọn họ trở về phủ Xuân Đình? Người thẩm thẩm này của ta rất thông minh, nếu không năm đó ở ngõ Nê Bình cũng rất khó nuôi nấng Cố Xán lớn lên, nhưng... không có nhưng, bà ta ở ngõ Nê Bình quả thật đã làm đến mức tốt nhất rồi."
Lưu Chí Mậu tặc lưỡi nói: "Lợi hại!"
Trân Bình An mỉm cười: "Thật sự bị ta đoán đúng rồi?"
Lưu Chí Mậu gật đầu: "Lúc bước ra khỏi cửa lớn phủ Xuân Đình vẫn dẫn theo hai nha hoàn lanh lợi vừa mắt nhất, nhưng không đi quá xa thì đã nghĩ ra, đây không phải là dáng vẻ giả vờ đáng thương đi cầu xin người khác giúp đỡ, nên nhanh chóng cho nha hoàn quay về, nhân tiện để họ lấy đi bộ lông cáo quý giá trên người, vì vậy chúng ta lại đi tiếp nữa, khi chúng ta trở vê, bà ta chắc chắn sẽ có đôi môi lạnh lẽo tái nhạt ở ngoài cửa, run lẩy bẩy, đến khi vào nhà, có lẽ không nói nổi một lời lưu loát nào. Thế nào, không phải hai chúng ta sẽ lập tức quay đầu lại và không cho bà ta cơ hội thực sự đáng thương này sao?"
Trần Bình An bất lực nói: "Trở về thôi."
Lưu Chí Mậu mỉm cười: "Thật sự kiên định hơn trong tưởng tượng của ta."
Trần Bình An lắc đầu nói: "Dù sao cái gì ta cũng đã biết rồi, hà tất lại để bà ta chịu cực khổ nhiều hơn, bực bội là chuyện không có ý nghĩa nhất."
Lưu Chí Mậu hỏi: "Hay là như lần trước trở về phủ Xuân Đình, chúng ta sẽ cùng nhau trở vê?"
Trần Bình An nói: "Lần này thì không cần. Ta không có mặt mũi to như vậy, có thể làm phiền Lưu đảo chủ hết lần này đến lần khác, ta không cung phụng đảo Thanh Hạp như thế này."
Lưu Chí Mậu không kiên trì nữa, trong nháy mắt nói: "Yên tâm, ta sẽ không nghe lén cuộc nói chuyện của các người, dù sao ta cũng có thể đoán được đại khái bà ta sẽ nói gì"
Trần Bình An trở về nhà, người phụ nữ đông cứng như chim cút, hai tay ôm lấy vai, khi nhìn thấy Trần Bình An từ xa, bà ta do dự một lát rồi lập tức buông tay ra. Bà ta là một người phụ nữ bình thường, đã có thể nhìn thấy Trần Bình An.
Đương nhiên, Trần Bình An có thể nhìn thấy bà ta sớm hơn.
Quả nhiên.
Sau khi Trần Bình An đến gần cổng núi, bước nhanh đi tới, nhìn thấy người phụ nữ, đưa lồng sưởi than cho bà ta trước, vừa nói vừa mở cửa: "Sao thẩm thẩm lại đến đây? Sao không cho người đánh tiếng, ta có thể đến phủ Xuân Đình."
Người phụ nữ bước vào nhà, ngồi vào bàn, dang hai tay lên lồng than, cười nói: "Bình An, Tiểu Nê Thu chết rồi, thẩm thẩm không dám nói thêm gì, nhưng Tiểu Nê Thu dù gì cũng ở bên hai mẹ con bọn ta suốt mấy năm qua, không có nó, đừng nói là phủ Xuân Đình, hai mẹ con ta chỉ chiếm một gian nhà lá trên đảo Thanh Hạp thôi cũng khó lòng còn ai sống sót. Vì vậy, ngươi có thể trả lại thi thể của Tiểu Nê Thu cho chúng ta để tìm một nơi chôn cất nó không? Nếu yêu cầu này hơi quá đáng, thẩm thẩm cũng sẽ không nói gì, chứ đừng nói đến việc trách móc ngươi. Giống như Cố Xán luôn cằn nhằn bao nhiều năm nay, trên đời này ngoại trừ một người làm mẹ như ta đây, thật ra chỉ có ngươi là người thực sự quan tâm đến nó, ở ngõ Nê Bình nhiều năm như vậy, chỉ là một chén cơm mà thôi, nhưng ngươi đã giúp hai mẹ con bọn ta nhiều việc như thế, chuyện lớn chuyện nhỏ, những gì mẹ con bọn ta nhìn thấy, hay chưa nhìn thấy thì ngươi cũng đã làm rồi..."
Nói đến đây, người phụ nữ che mặt khóc nức nở: "Lưu lạc đến nông nỗi này, thẩm thẩm thật sự không trách ngươi, thật sự..."
Trần Bình An kiên nhẫn lắng nghe, đợi cho đến khi người phụ nữ khóc không thành tiếng, không nói lời nào nữa.
Hắn đi đến án thư, lặng lẽ lấy bếp lò lớn đặt bên dưới ra, sau đó lại đi đến góc tường mở cái túi lớn chứa than củi, thêm than vào bếp lò, dùng sổ con nhóm lửa than, ngồi xổm trên mặt đất rồi đẩy nó xuống gầm bàn nơi hai người bọn họ đang ngồi đối diện, tiện để người phụ nữ có thể đặt hai chân lên mép bếp lò để sưởi ấm.
Làm xong những thứ này, Trần Bình An ngồi trên băng ghế, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận