Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1237: Lý Nhị Đi Xa Nhà, Tả Hữu Không K

Chương 1237: Lý Nhị Đi Xa Nhà, Tả Hữu Không KChương 1237: Lý Nhị Đi Xa Nhà, Tả Hữu Không K
Chương 1237: Lý Nhị Đi Xa Nhà, Tả Hữu Không Khó Xử (2)
Trần Bình An cười nói: "Ta có đệ tử không ký danh, tên Thôi Đông Sơn, hôm nay đang ở thư viện Sơn Nhai của Đại Tùy, ngươi muốn làm đại đệ tử, có lẽ phải hỏi hắn đồng ý hay không, nhưng hắn có thể không mấy thích câu xưng hô đại sư huynh' này, cho nên ngươi vẫn có hy vọng.”
Bùi Tiền không để bụng nói: "Thôi Đông Sơn? Tên này nghe thôi cũng biết là hàng tôm tép, tiền đồ không lớn, đến lúc đó con thương lượng với hắn một chút, để hắn làm sư đệ của con, gọi con đại sư tỷ. Sư phụ yên tâm, con sẽ không ÿ vào hai ta quan hệ gần gũi, rồi bắt nạt hắn, cũng sẽ không lấy tiền hối lộ hắn giao ra thân phận đại sư huynh."
Trần Bình An cười cổ quái, "Được, ngươi có thể thử xem."
Âm thần họ Triệu đứng ở rèm trúc hiệu thuốc bên kia,"Trần Bình An, ta có việc tìm ngươi."
Trần Bình An đứng dậy vén rèm, đi vào trong hiệu thuốc phía trước sân.
Âm thần dẫn theo Trần Bình An ra khỏi cửa chính, đi trong ngõ nhỏ, không biết vận chuyển trận pháp như thế nào, thế mà lại trực tiếp biến mình thành tu vi Ngọc Phác cảnh tọa trấn tòa tiều thiên địa nào đó, trong ngõ nhỏ bắt đầu tối tăm, tuy âm thần họ Triệu khuôn mặt mơ hò, nhưng vẫn có thể khiến Trần Bình An rõ ràng phát hiện nó rất cần thận, thậm chí còn có chút cảm xúc sợ hãi hiếm thấy. Sau khi nó ngắn cách dò xét bên ngoài thì thân thể lơ lửng đứng nghiêm, trầm giọng nói với Trần Bình An: "Có một vị lão nho sĩ tự xưng có quan hệ với Tề Tĩnh Xuân, đã tìm tới ta, nói chính xác là trực tiếp lôi ta tới giam lỏng trước mặt hắn, nói là... Tiên sinh không ký danh của Trần Bình An ngươi..."
Nói tới đây, âm thần có vẻ muốn cười lại không dám cười.
Trên đời này chỉ có đệ tử không ký danh, lấy đâu ra tiên sinh không ký danh?
Tôn sư trọng đạo, ở Hạo Nhiên Thiên Hạ quyết không phải một quy củ có thể tùy tiện giãm đạp, một khi vượt giới hạn, thường thường cần trả giá đau đớn thê thảm hơn xa "tiếng xấu".
Trần Bình An gật gật đầu, trong chuyện này hắn không thể thẳng thắn thành khẩn với âm thần họ Triệu.
Âm thần cũng không muốn hỏi kỹ, tựa như Trần Bình An chưa bao giờ hỏi mình họ Triệu, lại là xuất thân Ly Châu động thiên, như vậy rốt cuộc mình là tổ tiên một nhánh họ Triệu nào.
Tăng không nói tên đạo không nói thọ, sơn thuỷ thần không hỏi kiếp trước, đều là đạo lý này.
Nó tiếp tục nói: "Vị lão tiên sinh kia muốn ta chuyển lời tới ngươi, có thể ở Lão Long thành đón Tết xong rồi hãy xuất phát, còn có mấy thứ sẽ chép cho ngươi hơi muộn một chút, sau đầu xuân sang năm, muốn đi đâu thì đi nơi đó, chỉ cần làm Trần Bình An cũng được."
Trần Bình An cười nói: "Được."
Sau đó Trần Bình An do dự một phen, vẫn trực tiếp hỏi: "Dương lão tiền bối, thật sự coi như nhìn mà không thấy đối với tình huống của Trịnh Đại Phong?”
Âm thần họ Triệu vốn không muốn nói tới bất cứ chuyện gì có liên quan lão thần quân, chỉ là nghĩ đến nam nhân trên giường bệnh trong cửa hàng kia, lần này nó phá lệ một hồi, thấp giọng nói: "Lão thần quân nhìn rất xa, cho nên sẽ tỏ ra đặc biệt bát cận nhân tình, nhưng đối với Lý Nhị và Trịnh Đại Phong, tuy chỉ có danh phận thầy trò, không đề cập chuyện truyền đạo, nhưng ta là âm thần nho nhỏ sống trộm trên đời này cả gan nói một câu, ta vẫn cảm thấy có khác biệt rất lớn với chúng ta."
Trần Bình An ừ một tiếng,"Ta cũng cho là như vậy."
Âm thần khuyên giải an ủi: "Trịnh Đại Phong tuy không còn tu vi võ đạo, nhưng tâm cảnh còn tốt, chúng ta không cần lo lắng quá mức. Nếu chúng ta ngày ngày thương hại nhìn hắn, Trịnh Đại Phong mới chịu không nổi."
Trần Bình An cười nói: "Cái này trong lòng ta có tính toán."
Âm thần tán thưởng: "Trên chuyện này, thật ra tính ra ngươi làm tốt nhát..."
Trần Bình An vội vàng xua tay,"Sao hả, chẳng lẽ ai đến hiệu thuốc Khôi Trần đều sẽ bắt đầu thích nịnh?"
Âm thần cười to sang sảng, xóa bỏ trận pháp cắm ché, chợt lóe rồi biến mắt.
Sau đó Trần Bình An thấy được nữ tử áo bào xanh lục chỗ góc phố ngõ, Phạm Tuần Mậu.
Hắn không hiểu vì sao vào thời điểm cuối cùng, cô lựa chọn ra tay giúp đỡ Lô Bạch Tượng và Ngụy Tiện, là do cô cảm thấy Đỗ Mậu đã không thể uy hiếp cô, cho nên vội vàng dệt hoa trên gắm? Lấy lòng hiệu thuốc Khôi Trần?
Nhưng thế này hình như không mấy phù hợp với tính tình của cô trong suy nghĩ của Trần Bình An.
Phạm Tuấn Mậu đi vào ngõ nhỏ, ném một bầu rượu cho Trần Bình An,"Bên trong là Kim Đan lão giao sau khi đã được ta luyện, hôm nay ngươi và Trịnh Đại Phong cần thứ này, mỗi ngày nhịn đau, uống hai ba ngụm, có tác dụng tu sửa thể phách võ phu hơn mọi linh đan diệu dược. Yêu đan đại yêu thập nhị cảnh luyện rồi đem ngâm rượu thì quá mạnh, hôm nay các ngươi uống vào sẽ chết, Yêu tộc Kim Đan cảnh tầm thường thì lại không đủ, viên Kim Đan lão giao Nguyên Anh cảnh này đem ngâm rượu thuốc thì vừa đủ."
Trần Bình An hỏi: "Bầu rượu này ta nhận, nhưng ngươi là người làm ăn, cần ta trả bằng cái gì?"
Phạm Tuấn Mậu lắc đầu nói: "Coi như là Phạm gia chúng ta bù đắp cho hiệu thuốc Khôi Trần, không cần Trần Bình An ngươi trả thêm cái gì nữa."
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Nghe ngươi giải thích như vậy, ta lại không dám nhận lấy món quà quý giá thế này." Phạm Tuấn Mậu cười lạnh nói: "Vậy nếu ta nói, Phạm gia còn đập nồi bán sắt, ứng ra giúp ngươi trả năm mươi đồng tiền Cốc Vũ cho Thiên Khuyết phong Thanh Hỗ cung, chẳng phải là ngươi sẽ sợ tới mức muốn mang bầu rượu ném trả lại cho ta?"
Trần Bình An hỏi: "Rốt cuộc là vì cái gì?"
Phạm Tuấn Mậu đánh giá người trẻ tuổi bây giờ có chút ma óm,"Bị tiên binh tên gốc Thôn Kiếm Chu của Phi Thăng cảnh Đỗ Mậu chọc thủng một lỗ, không chết cũng không có gì kỷ quái, có người cứu ngươi mà, nhưng lúc này có thể nhảy nhót, đi lại như thường, chứng tỏ nền tảng ngũ cảnh của ngươi thật sự tốt. Nếu đã như thế, ta làm người chủ sự phía sau màn Phạm gia, ta có lý do đặt cược ở trên người ngươi, đặt cược lớn! Trần Bình An, một ngụm chân khí thuần túy trong cơ thể ngươi hôm nay, càng ngày càng vận chuyển không thoải mái nhỉ, pháp bào Kim Lễ trên người càng rách nát như là căn nhà tranh dột nát, đợi ngụm chân khí thuần túy kia càng ngày càng suy sụp, linh khí chảy ngược càng ngày càng nghiêm trọng, ngươi chẳng những tu vi võ đạo liên tục giảm xuống, có thể ngay cả cầu trường sinh cũng phải sâp. có muốn liều một phen không?" Trần Bình An chưa vội vã từ chối hoặc là nhận lời, cười hỏi: "Liều một phen như thế nào?" Phạm Tuấn Mậu chỉ chỉ biển mây kia đỉnh đầu,"Ngươi không phải muốn luyện hóa vật bản mạng ngũ hành chi thủy sao? Ngươi đã có khẩu quyết, đan đỉnh cùng đủ phân lượng thiên tài địa bảo, người đã gom đủ, ta sẽ giúp ngươi kiếm thiên thời địa lợi, một khi luyện thành vật bản mạng, trong cơ thể ngươi có tòa phủ đệ đầu tiên cất chứa linh khí thiên địa, ngụm chân khí thuần túy kia của ngươi sẽ không cần tiêu hao vì giằng co vô nghĩa, trong cuộc chiến tiêu hao nhất cử lưỡng tiện. Trần Bình An, ý ngươi thế nào?"
Trần Bình An đột nhiên nói: "Nếu không đoán sai, ngươi khẳng định quen biết một người trong đó, đúng không?”
Phạm Tuấn Mậu chưa phủ nhận, lại lắc đầu cười nói: "Người?"
Trần Bình An im lặng không lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận