Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1214: Hy Vọng Đầu Vai Người Khác (3)

Chương 1214: Hy Vọng Đầu Vai Người Khác (3)Chương 1214: Hy Vọng Đầu Vai Người Khác (3)
Chương 1214: Hy Vọng
Đâu Vai Người Khác (3)
Trịnh Đại Phong không phản bác, chỉ lẳng lặng xé miếng thịt bò khô bỏ vào miệng nhai.
Bốn người bước ra từ trong tranh từ đầu tới đuôi luôn cố sức tỏ ra bình thản, song đến lúc này đã sắp không banh nỗi cơ mặt.
"Quê nhà" Trần Bình An ghê gớm đến vậy hay sao?
Canh cửa là võ phu cửu cảnh? Còn có một vị sư huynh vuõ phu thập cảnh? Ở phố Nê Bình gì kia còn có một vị kiếm tiên tên Tào Hi, ngoài ra đây còn là "mảnh đất long hưng" của một vị Thiên Quân Đạo gia khác nữa?
Trịnh Đại Phong muốn giữ lại chút thể diện, nói: "Nhưng mà Bảo Bình châu có máy người là vuõ phu thập cảnh? Chỉ hai người, Lý Nhị, Tống Trường Kính, ngay dưới đó là đến lượt ta, phải không nào? Người dạy ngươi quyền pháp đó, không lẽ cũng là thập cảnh?”
Trần Bình An do dự một lát rồi thản nhiên đáp: "Người ở trong nhà ta chắc hẳn cũng là thập cảnh."
Trịnh Đại Phong xoa xoa mặt lần nữa: "khi xưa lão tử thiếu chút cũng trực tiếp từ tám cảnh đỉnh phong lên đến thẳng thập cảnh, kém gì ail"
Trần Bình An cười hỏi: "Vậy lúc này ngươi chạy thêm vài bước lên tới thập cảnh cho ta xem xem, chẳng phải là vạn sự đại cát? Ta sẽ không cần đi Đăng Long đài, đợi ở hiệu thuốc Khôi Trần chuẩn bị một bàn thức ăn chào mừng Trịnh Đại Phong ngươi là được rồi, ngươi thấy thế nào?"
Trịnh Đại Phong ngậm miệng.
Nếu chen thân thập cảnh mà giản đơn thì sao Lý Nhị phải rời khỏi Ly Châu động thiên.
Khác biệt giữa võ phu thuần túy cửu cảnh và thập cảnh cũng giống như khác biệt giữa kiếm tu thập nhị và thập tam cảnh.
Còn về võ đạo thập nhất cảnh trong truyền thuyết thì cũng như kiếm tu thập tứ cảnh, chỉ là mơ tưởng trong đầu mà thôi.
Hai bậc cửa này so với Luyện Khí Sĩ từ ngũ cảnh đến lục cảnh và từ thập cảnh đến thập nhất cảnh tằm thường càng khó mà tưởng tượng hơn, dùng từ cách xa như lạch trời cũng không đủ để hình dung.
Trịnh Đại Phong tự nhận tâm cao ngắt, song cũng không dám mơ mộng viễn vông đến Vũ Thần cảnh hư vô mờ mịt kia.
Đường cụt, thế nào là cụt? Đi theo Dương lão nhân, vị "Thần Quân" nhậm chức Thánh Nhân ở Ly Châu động thiên ròng rã bao nhiêu năm, Trịnh Đại Phong biết một ít tin tức.
Âm thần họ Triệu rất thoải mái dễ chịu, quả nhiên cần phải người truyền đạo như Trần Bình An mới có thể khiến Trịnh Đại Phong thấy khổ sở.
Trần Bình An nhìn về phía âm thần ở đối diện, hỏi: "Theo như lời tiền bối, hiệu thuốc Khôi Trần này có huyền cơ?"
Âm thần cười nói: "Đương nhiên, Thần Quân kêu ta lựa chọn nơi này làm chỗ đặt chân, chắc chắn không phải là nơi tàm thường. Trinh Đai Phong và Phạm gia tùy tiện tranh giành, một khi khởi động trận pháp, ta ở chỗ này, có thể phát huy ra tu vị Ngọc Phác Cảnh."
Trịnh Đại Phong thở dài nói: "Đấy cũng là thủ đoạn hạ thừa, dùng việc tổn hại âm đức để trả giá đắt cho việc đề thăng cảnh giới, không chống cự được quá lâu."
Sắc mặt âm thần vẫn như thường: "Đừng tưởng lần này ta theo ngươi tới Lão Long thành chính là để mỗi ngày cùng ngươi phơi nắng ngắm trăng, chờ đợi vị tiên tử đó ngự phong lướt qua trên đỉnh đầu? Chỉ cần chống cự được qua một tháng, tình thế có lẽ sẽ có chuyển biến."
"Ta hiểu rồi."
Trần Bình An cười nói: "Vậy giờ bắt đầu tính toán thực lực bên phía chúng ta nha.”
Trịnh Đại Phong ăn đậu phộng rang muối: "Ngươi nói còn có ai? Không phải đều ở trong phòng này hết rồi?"
Bùi Tiền chỉ chỉ chính mình, vui vẻ cười nói: "Ta cũng được tính nữa hả? Nhưng ta cách ngày luyện thành kiếm thuật tuyệt thế còn thiếu một "ngày mai" nữa."
Tiểu nha đầu đen như than còn tỏ vẻ khó xử.
Trinh Đai Phong nghiêm túc đáp: "Bùi tiểu nữ hiệp, thật ra ngươi mới chính là trụ cột, là xương sống của chúng: ta, không thể tự coi nhẹ mình như vậy được!"
Bùi Tiền cười thừa nhận, đưa tay đẩy đẩy chiếc đĩa không: "Lấy thêm chút hạt dưa đi."
Trịnh Đại Phong quả nhiên đứng dậy đi ra nhà bên hồng lầy một nắm lớn hạt dưa, vứt vào trong đĩa nhỏ trước mặt Bùi Tiền, đĩa không lớn, nên hạt dưa có vẻ như rất nhiều, cực có thành ý.
Bùi Tiền nhìn gã này không khỏi có phần thuận mắt hơn một chút. Trần Bình An uống ngụm rượu đầu tiên, thả hồ lô dưỡng kiếm xuống, phi kiếm Mười Lăm lướt ra, sau đó Trần Bình An lại lấy khối ngọc bài chỉ xích vật Trịnh Đại Phong tặng, mỉm cười nói: "Chẳng phải rất nhiều người Lão Long thành cảm thấy có tiền thì rất ghê gớm? Giờ ta tiền không bao nhiêu, nhưng nhiều ít cũng tích được chút gia sản. Chiếc pháp bảo trên người ta tên là Kim Lễ, là di vật tiên nhân thượng cổ, Trịnh Đại Phong, ngươi có thể mặc không? Còn cả dây trói yêu dùng long tu lão giao Nguyên Anh tại Giao Long câu chế thành nữa, ngươi có thể dùng không?" Trịnh Đại Phong lắc đầu nói: "Khi nào ngươi chen thân võ đạo luyện thần tam cảnh rồi sẽ biết những cái gọi là tiên gia ngoại vật này chỉ thêm vướng tay vướng chân mà thôi. Ngươi mặc có thê bảo vệ tính mạng, ta mặc, sẽ như bó tay chịu chết."
Trần Bình An gật gật đầu, lấy ra một xấp phù lục đã vẽ sẵn: "Chắc sẽ không dùng đến Dương Khí Thiêu Đăng, nếu Đăng Long đài đã được Phù gia tạo thành một nơi tương tự như động thiên phúc địa, Phá Chướng phù chưa hẳn không có cơ hội, còn cả Bảo Tháp Trần Yêu phù này nữa... Trảm Khóa phù, chuyên chế Giao Long. Còn tắm này là Trấn Kiếm Phù do một bằng hữu của ta tự tay viết, phẩm tướng cực cao, bản mạng phi kiếm của kiếm tu Nguyên Anh đều có thể bị áp chế trong khoảnh khắc..." Trần Bình An mới chỉ lấy ra xấp phù lục, âm thần họ Triệu phía đối diện đã thoáng cảm giác được một cổ áp bách, đặc biệt là từ tấm Trấn Kiếm phù màu xanh kia, tuy nói là chuyên dùng nhắm đến kiếm tu Địa tiên, song vẫn khiến hắn cảm thấy như gai đâm sau lưng. Trịnh Đại Phong chấn kinh nói: "Trần Bình An, lần này ngươi tới Đảo Huyền Sơn ngày ngày đều đánh cướp nhà người ta à?"
Trần Bình An không để ý Trịnh Đại Phong, tiếp tục lấy ra từng thứ một, liên tục ba chiếc bình sứ: "Kim Đan của một con thủy yêu Mai Hà Đồng Diệp châu còn chưa trưởng thành, Kim Đan Nguyên Anh của lão giao Giao Long câu khi nãy, thêm một... Kim Đan đại yêu thập nhị cảnh!"
Trịnh Đại Phong quay đầu nhìn âm thần họ Triệu, tay chỉ chỉ bình sứ cao nửa cánh tay sau cùng: "Ngươi tin không?”
Âm thần họ Triệu lắc đầu rồi lại gật đầu: "Người bình thường ta không tin, Trần Bình An nói, ta sẽ tin... Môt nửa." Trần Bình An hỏi: "Có thứ nào có thể cấp cứu được?"
Trịnh Đại Phong nói câu "Để từ từ ta tính", rồi lâm vào trầm tư.
Âm thần họ Triệu hỏi: "Sớm biết ngươi có nhiều gia sản như vậy thì không nên để Trần Bình An ngươi tiến vào phòng ốc này, cần gì chứ?"
Âm thần lặp lại hỏi: "Cần gì chứ? !"
Trần Bình An thần sắc bình tĩnh nói: "Ngươi có thể xem như ta đang làm một vụ mua bán lớn cùng vị Dương thần quân hiệu thuốc này. Hoặc là thua sạch, hoặc là kiếm lớn." Âm thần chỉ lắc đầu không nói, hiển nhiên không tin câu trả lời của Trần Bình An.
Trần Bình An quay đầu, áy náy nói: “Các ngươi nói xem?”
Ngụy Tiện hờ hững nói: "Tùy ngươi thôi, còn thế nào được nữa."
Tùy Hữu Biên đặt kiếm ngang trên đầu gối, ánh mắt sáng rực: "Trừ một viên Tọa Vong Đan Thanh Hỗ cung, ta còn muốn thêm một cặp Hỏa Long đan và Bó Vũ đan."
Chu Liễm ha ha cười nói: "Giết thần tiên trên núi, thích đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận