Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 892: Ly Biệt Mà Thôi (1)

Chương 892: Ly Biệt Mà Thôi (1)Chương 892: Ly Biệt Mà Thôi (1)
Chương 892: Ly Biệt Mà Thôi (1)
Người lên tiếng, là tiểu cô nương tóc sừng dê mặc quần áo hắc bào rộng thùng thình, Ân Quan Đại Nhân thế hệ này của Kiếm Khí Trường Thành.
Vô hình trung, bốn phía xung quanh đầu tường này, đã xa xa xuất hiện hơn mười kiếm tu đứng đầu Kiếm Khí Trường Thành, hoặc là gia chủ thế gia vọng tộc, hoặc là kiếm tiên chiến lực trác tuyệt.
Duy chỉ thiếu hai vị thánh nhân có tư cách ngồi ngang hàng cùng Trần Thanh Đô.
Một vị nam tử trung niên dung mạo tuấn mỹ tàn khốc nói: "Đồng Tam Canh, chuyện này là ngươi làm không đúng, ngay từ đầu đã sai lầm rồi! Đã nhiều năm trôi qua, ngươi ký thác kỳ vọng quá lớn đối với Đồng Quan Bộc, mới khiến cho Đồng Quan Bộc kiếm tâm trở nên cực đoan như vậy, cố ý đơn độc đi tới vùng bụng Yêu tộc lịch luyện, mới có trận tai họa này, hắn cảm thấy Kiếm Khí Trường Thành có Đồng Tam Canh, có A Lương, còn có thể có thêm một Đồng Quan Bộc, ta cảm thấy không phải, nhưng mà hắn không nghe thì đành vậy, tuổi trẻ hăng hái, vậy còn ngươi? Chẳng lẽ ngươi không biết hung hiểm trong đó”"
Đồng Tam Canh sắc mặt lạnh lùng,"Binh sĩ Đồng gia ta nên có loại dã tâm này, sao ta phải khuyên hắn chứ? Ta ước gì tử tôn Đồng gia ai ai cũng có kiếm đạo cao hơn so với Đồng Tam Canh ta!" Nói tới đây, Đồng Tam Canh cười nhạo: "Đồng gia chúng ta, dù sao cũng không phải những gia tộc như Tràn, Tề, Nạp Lan, không nhiều kẻ tâm địa gian giảo như vậy."
Lão nhân ương ngạnh đánh ra một gậy này, hầu như đánh chết một nửa Kiếm Khí Trường Thành.
Nam tử tuấn mỹ kia hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Trần Bình An phát hiện lão nhân họ Tề kia cũng có mặt, lúc này chậm rãi mở miệng nói: "Việc đã đến nước này, còn có thể như thế nào? Đối đầu kẻ địch mạnh, chúng ta chẳng lẽ còn muốn nội chiến?"
Một vị lão giả đeo kiếm mặc trường sam tướng mạo võ vàng, nhẹ nhàng gật đầu: "Mặc kệ như thế nào, lúc này quan trọng nhất vẫn là ứng đối thế công của Yêu: tộc, không thể tự loạn trận doanh, không công làm lợi cho đám nghiệt súc phía nam kia."
Lão kiếm tiên căn bản không thèm nhìn hai vị có lòng tốt không đúng chỗ, càng không có buồn phiền bực bội tích tụ trong lòng, nhìn chằm chằm Đồng Tam Canh, cười nói: "Nếu lập công sẽ được tha lỗi, vậy ta đây hôm nay có thể làm thịt Đồng Tam Canh ngươi, sau đó để cho Ấn Quan xé đi vài tờ sổ ghi chép công lao thì sẽ không có việc gì nữa?"
Đồng Tam Canh á khẩu không trả lời được.
Không khí ngượng ngùng, nặng nề trầm trọng.
Trần Bình An ở phía sau lão kiếm tiên nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy kiếm khí trên đầu tường, sau khi những người này xuất hiện, đều bắt đầu có sức nặng, ép đến nỗi hầu như hắn không thở nỗi.
Đồng Tam Canh đột nhiên nhìn quanh bốn phía, phẫn nộ quát: "Con mịa ngươi ở đây xem trò hay à, xem náo nhiệt mịa gì, mau cút đi!"
Hơn mười trụ cột vững vàng của Kiếm Khí Trường Thành đều biết đây là Đồng lão thất phu lại tìm bậc thang đi xuống cho mình, hôm nay sẽ không đánh trận này, mọi người liền tiêu tán thân hình, quay về trong thành phương bắc.
Khi mọi người ùn ùn tán đi, lúc này Trần Bình An mới nhìn thấy thì ra Trữ Diêu cũng ở trong đó, cô chậm rãi ngự kiếm tới gần đầu tường, Đồng Tam Canh nhìn tiểu nha đầu, tức giận nói: "Trữ nha đầu, miễn đừng học theo cha mẹ phế vật, ta vẫn rất thích ngươi."
Mặt Trữ Diêu không chút thay đổi.
Đồng Tam Canh cũng lơ đễnh, xoay người ngự phong đi nhanh quay về thành trì.
Ấn Quan Đại Nhân đứng ở trên đầu tường, là loại vô tâm vô phế nhát, liên tục ngáp lén, giờ phút này đột nhiên cô nghiêm mặt lại, do dự một chút, mở lớn miệng, đưa ngón cái ra để ở trên chiếc răng không an phận kia, nhẹ nhàng đưa đẩy, cuối cùng vẫn là không nỡ nhỏ, sau khi khép miệng lại, xoay người lâm bảm đi hướng xa xa.
Lão kiếm tiên Trần Thanh Đô đối với trận phong ba tối nay tựa như nhìn nhiều nên không tháy lạ nữa, cười cười với Trữ Diêu, vút xuống đầu tường, đi hướng ngôi nhà tranh cũ. Trần Bình An một lần nữa nhảy lên đầu tường, đứng sóng vai cùng Trữ Diêu.
Trữ Diêu không có cảm xúc gì nhiều,"Kiếm khí Trường Thành vẫn luôn như vậy, cũng may tổ tiên lưu lại một quy củ không như thế nào thay đổi được."
Trần Bình An tò mò nhìn phía Trữ Diêu.
Trữ Diêu chậm rãi nói: "Mũi kiếm hướng nam."
Bón chữ vô cùng đơn giản, khiến cho Trần Bình An mới bắt đầu học kiếm tâm thần lay động, kích động không ngừng.
Trần Bình An không nhịn được quay đầu nhìn phía phương nam.
Trữ Diêu chủ động tháo hồ lô dưỡng kiếm của Trần Bình An xuống, bắt đầu uống rượu.
Trần Bình An thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng hỏi: "Kẻ phản đồ Đồng Quan Bộc kia, có phải loại người muội từng nói hay không? Từng là anh hùng trên chiến trường, ở bên trong thành trì lại không phân rõ phải trái?"
Trữ Diêu lắc đầu nói: "Hoàn toàn tương phản, Tiểu Đồng gia gia vẫn luôn là một người không tệ, ở phía bắc Kiếm Khí Trường Thành, cho tới bây giờ ru rú trong nhà, không thích giao tiếp cùng người ta máy, khi còn nhỏ thi thoảng ta có gặp ông ấy, Tiểu Đồng gia gia luôn rất khách khí, tuy không thích nói chuyện, nhưng lần nào cũng cười với ta, tựa như trưởng bối nhà mình vậy."
Trữ Diêu ngồi xếp bằng, bất đắc dĩ nói: "Cũng không ai biết, vì sao Tiểu Đồng gia gia muốn đầu nhập vào Yêu tộc, có thể là năm đó trong chuyến lịch luyện dán thân vào nơi nguy hiểm, đã xảy ra ván đề rát lớn. Thật ra kiếm tu rời khỏi kiếm khí Trường Thành, đơn độc đi hướng Man Hoang Thiên Hạ mài dũa kiếm đạo vốn rất nhiều, bởi vì ở bên kia, Yêu tộc trong ngũ cảnh đều thích xem tu luyện ra tướng mạo Nhân tộc là vinh dự, ngày thường không có gì khác so với chúng ta, chỉ có ở trên chiến trường vào thời khắc nguy cấp, mới có thể hiện ra chân thân, bằng vào thể phách tiên thiên mạnh mẽ chống đỡ phi kiếm. Cho nên kiếm tu cần phải cẩn thận che giấu, thật ra không dễ gì bị nhận ra thân phận.”
Con người sở dĩ đứng đầu vạn linh, là do khiếu huyệt khí phủ của con người, bản thân chính là động thiên phúc địa huyền diệu nhất thế gian, cho nên Yêu tộc mới có thể siêng năng tu luyện ra nhân thân, về sau tu hành sẽ làm ít hưởng nhiều. Tiểu đồng áo xanh cùng nữ đồng váy hồng ở Lạc Phách Sơn cũng là như thé.
Trữ Diêu nói tiếp: "Đương nhiên, một số trường hợp đặc biệt của Kiếm Khí Trường Thành, sớm bị đại yêu đỉnh phong âm thầm ghi nhớ, lại lấy bí pháp ghi vào trong danh sách, sẽ hơi khó có thể hành tâu Man Hoang Thiên Hạ. Nhưng mà bản sách đó, nghe nói danh ngạch có hạn, tên những kiếm tu viết trên đó có lẽ cũng không nhiều lắm, thường thường là một kiếm tiên bên quê nhà ta chết trong cuộc chiến thì mới viết thêm một người nữa. Theo lý thuyết, thời điểm Tiểu Đồng gia gia xuất môn đi xa, vẫn là kiếm tu Nguyên Anh cảnh tầm thường, không thể có trong danh sách, Đồng gia nội tình thâm hậu, lại có độc môn bí thuật che lấp khí cơ, rất khó bị phát hiện."
Trữ Diêu không nói tới một sự kiện.
Cô là một trong những kiếm tu có tên trong quyển sách cổ quái kia, hơn nữa là một trong những kiếm tu ít tuổi nhất trên lịch sử Kiếm Khí Trường Thành.
Trước khi được mười tuổi Trữ Diêu đã bị ghi lại trong danh sách.
Mà trên lịch sử thiên chi kiêu tử có được đãi ngộ này, không có ngoại lệ, đều là trước ba mươi tuổi sẽ bị trận trảm ở sa trường phía nam Kiếm Khí Trường Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận