Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1219: Ai Có Thể Cho Ta Mượn Một Kiếm

Chương 1219: Ai Có Thể Cho Ta Mượn Một KiếmChương 1219: Ai Có Thể Cho Ta Mượn Một Kiếm
Chương 1219: Ai Có Thể Cho Ta Mượn Một Kiếm (3)
Hiệu thuốc Khôi Trần vẫn mở cửa đón khách, còn về có khách nhân hay không, mới sáng ra không ngờ có khách thật.
Trần Bình An mở cửa rồi luyện quyền tâu thung ở trong ngõ hẻm, đi mãi đến góc rẽ đường phố bèn lần nữa quay đầu xoay người, tới tới lui lui, đến lượt đánh quyền thứ ba, có một đôi nam nữ đi vào tầm nhìn.
Một người trong đó là người quen, người còn lại là một nữ tử không quá quen nhưng lại khiến Trần Bình An nhớ mãi như in, người này xuất hiện quả thực có phần ngoài dự đoán.
Nam thanh niên là Phạm Nhị, bên cạnh là một vị nữ tử tuổi trẻ thân mặc áo bào xanh, khi xưa trên hàng đạo Tâu Long đạo trong lòng đất, hai chiếc đò ngang đi lướt ngang qua, Trần Bình An từng gặp cô, cô còn lộ ra một thân bản lãnh lăng không giá ngự bầu rượu.
Phạm Nhị nhìn thấy Trần Bình An, từ xa xa đã cười lớn: "Trần Bình An, dám chiến một trận với tứ cảnh Phạm Nhị ta không?” Trần Bình An dừng ở cửa hiệu thuốc, lắc đầu nói: "Không dám."
"Ngươi và ta đều là tứ cảnh đại tông sư, nếu đã tương phùng ở đây, lại không chiến một trận đỉnh cao, chẳng phải khiến thế gian nhiều thêm một chuyện tiếc nuối!"
Phạm Nhị lấy một trận vương bát quyền làm khúc dạo đầu, miệng hò hét ầm ï, giương nanh múa vuốt xông hướng Trần Bình An.
Trần Bình An giơ tay vuốt vuốt trán, đành phải chậm rãi tâu thung hướng về phía trước, phối hợp với Phạm Nhị tạo nên môt trường "Đối quyết đỉnh cao giữa hai đại tông sư”.
May mà Phạm Nhị mới chạy đi ra vài chục bước thì đã bị nữ tử áo bào xanh kia giơ tay kéo lấy cổ áo, ném ra sau lưng: "Đừng có làm mắt mặt ở đây, muốn chơi thì đợi lên Đăng Long đài mà chơi."
Phạm Nhị ngoan ngoãn ởi ở sau lưng cô, chớp chớp mắt ra hiệu với Trần Bình An.
Trần Bình An dừng chân, nghi hoặc nói: "Ngươi là tỷ tỷ Phạm Nhị, Phạm Tuấn Mậu?"
Phạm Tuấn Mậu cũng thích đeo bầu rượu ngang hông, bước chân không ngừng, cười lạnh nói: "Ta lại không muốn có một đứa đệ đệ như thế này, nhưng mà không quản nỗi cha ta và nhị nương ân ái triền miên a."
Phạm Nhị không tim không phổi cười trộm.
Trần Bình An than thở trong lòng, song lập tức cảm thấy thoải mái, cũng chỉ có loại tính tình như Phạm Tuấn Mậu mới có thể khiến Phạm Nhị thực sự ưa thích và kính trọng. Nếu là đại gia khuê tú hiền thục an tĩnh, ưa thích thì chắc vẫn ưa thích, song Phạm Nhị sẽ không thể khâm phục tỷ tỷ từ tận đáy lòng như thế.
Phạm Tuấn Mậu không có ý tiến vào hiêu thuốc. vươn tay chỉ nói: "Phạm Nhị, vào bên trong đợi tỷ."
Phạm Nhị ngao ngao kêu hai tiếng, rồi ngoan ngoãn chạy vào hiệu thuốc, lúc đi lướt qua vai Trần Bình An hắn liều chết nhắc nhở: "Chia buồn với ngươi."
Trần Bình An kinh ngạc hỏi: "Phạm tiểu thư, không phải là ngươi...”
Không đợi Trần Bình An nói xong, Phạm Tuấn Mậu gật đầu nói: "Không sai, chính là ta. Lần trước chúng ta gặp mặt, ngươi nam hạ ta bắc hành, nơi đến chính là quê nhà ngươi Ly Châu động thiên, ta đến gặp Dương lão nhân. Đối với Trịnh Đại Phong. ông ta không quá để tâm, mặc cho tự sinh tự diệt ở Lão Long thành là được, ngược lại đối với ngươi, ông ta đặc ý nói thêm một câu, rằng nếu ta có hứng thú thì tới xem thử."
Liên quan tới thái độ của Dương lão nhân với Trịnh Đại Phong, Trịnh Đại Phong không muốn giấu diễm Trần Bình An, đêm qua sớm đã nói rõ, lão đầu tử trước đó đã ném ra một câu đe dọa, nói muốn hắn, một đứa đệ tử không ra gì là dù chết rồi cũng không thẻ tiết lộ một chút manh mối nào.
Cho nên tất cả ấn tượng của Phù Nam Hoa đối với Trịnh Đại Phong chỉ là người canh cửa bộ dạng bát cần tại Ly Châu động thiên.
Phạm Tuấn Mậu kêu nói: "Phạm Nhị, ném chiếc ghế ra đây, nhớ là ghế dựa, đừng lôi ghé dài ra."
Phạm Nhị dạ một tiếng, khiêng một chiếc ghé đến trước cửa hàng, ném thẳng tới.
Phạm Tuấn Mậu tiếp lấy, đặt ở chân tường đối diện hiệu thuốc, đặt mông ngồi xuống ghé, thân thể ngửa ra sau, chân ghé vễnh lên, cô thong thả nói: "Có thể Trịnh Đại Phong không hiểu rõ lắm, Phù Đông Hải mưu đồ việc này, Phù Huề không hề hay biết, là đứa ngu chí đại tài sơ Phù Đông Hải tự tiện ra chủ trương. Phù Huè biết môt ít tin tức bí sử về Ly Châu động thiên, đối với Trịnh Đại Phong cũng có ý thầm muốn lôi kéo, trước đó còn cố tình mang một ả đàn bà chân dài, hình như tên là Phù Xuân Hoa thì phải, đến bên này tìm Trịnh Đại Phong. Đáng tiếc khi đó Trịnh Đại Phong cự tuyệt ý tốt của người ta dù vậy, Phù Huề chỉ coi Trịnh Đại Phong là một con quá giang long, nuôi trong ao nhỏ Phạm gia không gây chuyện là được. Nhưng Phù Đông Hải gây ra việc lớn, lão bà di Vân Lâm Khương thị kia lại nhúng tay, nhất thời biến "hiểu làm" mà Phù Huề vốn có thể giải thích, có thể đóng cửa lại xử lý thành là vấn đề măt mũi của Khương thị. Thế nên mới có cuộc chiến tất phải chết một mạng người trên Đăng Long đài. Bằng không Phù gia chân trước làm đám hỏi với Khương thị, chân sau lại lập tức vung bạt tai lên mặt Khương thị, nếu ngươi là lão tổ tông Vân Lâm Khương thị, ngươi sẽ làm thế nào?”
Trần Bình An hồi đáp: "Con cháu tự có phúc của con cháu, mặt mũi không thể lớn hơn đạo lý."
Phạm Tuần Mậu có lễ bị giật mình vì đáp án này, tháo bầu rượu xuống, nói: "May mắn mới nãy ta không uống rượu, bằng không chắc sặc chết mát." Trần Bình An ngồi trên bậc cửa: "Tuy ta và Tôn Gia Thụ có chút khúc mắc, nhưng ta cảm thấy trong những dòng họ lớn ở Lão Long thành, vẫn là Tôn gia làm ăn nghiêm túc, đàng hoàng nhất."
Phạm Tuấn Mậu uống một hớp rượu, ánh mắt ra chiều cân nhắc, cười hỏi "Phạm gia chúng ta không được lọt vào pháp nhãn của ngươi?"
Trần Bình An cười nói: "Có thể dạy dỗ ra một người kế thừa tương lai như Phạm Nhị, gia phong Phạm gia chắc chắn không kém, chỉ là người có thể lên tiếng trong tòa Từ Đường tổ tông kia quá nhiều, ai cũng đều có tính toán riêng, thân là gia chủ, tất phải chiếu cố mọi phương diện, rất khó... giữ thân trong sạch, thậm chí khó tránh ép dạ cầu toàn, chút đạo lý này ta vẫn hiểu được. Chẳng qua trong chuyện Trịnh Đại Phong, Phạm gia quả thực trạch tâm không đủ nhân hậu. Giả như, ta nói là giả như, sau này ta muốn làm ăn cùng Phạm gia, trừ phi là Phạm Nhị tự thân chiếu có, nếu không ta sẽ không an tâm, nhưng làm ăn cùng Tôn gia, bản nhân Tôn Gia Thụ không nhúng tay, ta càng yên tâm hơn.”
Phạm Tuấn Mậu nghiêng đầu, sách sách nói: "Ngươi cũng không ngốc a, vì sao Dương lão nhân cứ thích nói ngươi không thông minh cho lắm?"
Trần Bình An bật cười: "Ta rời khỏi quê nhà cũng đã lâu, trừ lớn thêm một chút, não cũng phải to hơn một chút chứ?"
Phạm Tuấn Mậu gật gật đầu,"Não to thêm thì đúng là không giả, nhưng gặp phải đại sự, cuối cùng vẫn là không thông minh máy."
Trần Bình An không thèm để ý, vào thẳng chủ đề nói: "Chúng ta có thể bắt đầu bàn chuyện mua bán được chưa?”
Phạm Tuấn Mậu cười nhạo nói: "Riêng nhìn danh sách Trịnh Đại Phong giao cho ta, ta biết ngay ngươi luyện vật nhất định thất bại. Người thì tầm thường, tâm còn cao ngất, nếu ta không đoán sai, kiện vật bản mạng Ngũ Hành chi thủy mà ngươi muốn luyện hóa hẳn có phẩm trật không thấp, khẩu quyết và đan đỉnh luyện vật đều cũng không tệ, đúng chứ? Vậy ngươi có biết, không chỉ chắc chắn không thành công ra, mà một khi thát bại, vết tích để lại nặng nè, định trước hậu hoạn vô cùng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận