Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1049: Thì Ra Là Thế (3)

Chương 1049: Thì Ra Là Thế (3)Chương 1049: Thì Ra Là Thế (3)
Chương 1049: Thì Ra Là Thế (3)
Thỉnh thoảng một dải kiếm quang dày đặc, có thể dài đến mười máy trượng, thậm chí là máy chục trượng.
Đại khái là cảm thấy nơi có Trần Bình An và Chủng Thu sóng vai mà đứng, mới là nơi an toàn nhất trên đời này.
Hoàng hậu Chu Thù Chân, thái tử điện hạ Ngụy Diễn, còn có công chúa Ngụy Chân, cùng với một vị lão tướng quân tóc bạc trắng, ở dưới ngự lâm thị vệ hộ tống nghiêm mật đi lên đầu thành, đi thẳng về phía hai người.
Chu Thù Chân tự nhiên không dám ở Chủng Thu bên này tự cao tự đại, hai bên không thiếu lễ nghi hàn huyên một phen. Ngụy Chân sau khi nhìn thấy quốc sư, càng nơm nớp lo sợ, không có cách nào cả, Chủng Thu là một trong các ân sư truyền nghề của nàng, công chúa điện hạ lần đầu tiên trong đời ăn đòn, cũng là do quốc sư ban cho, lúc ấy tiểu cô nương khóc nước mũi nước mắt đầy mặt, tìm tới phụ hoàng và mẫu hậu đang đánh cờ, một người nói đáng đánh, một cái nói đánh còn nhẹ. Sau đó, Ngụy Chân liền sợ Chủng quốc sư như sài lang hỗ báo.
Lão tướng quân có thể đi cùng ba vị hậu duệ quý tộc thiên hoàng này, nghĩ hẳn là lão nhân công huân lừng lẫy hiển quý hàng đầu của Nam Uyễn quốc, quả nhiên Chủng Thu sau khi nhìn thấy lão, gọi thẳng tên chào hỏi: "Lữ Tiêu, sao ngươi lại tới đây?”
Lão tướng quân mặc một thân giáp trụ, hơi thở mạnh mẽ, hừ lạnh nói: "Binh mã kinh đô bên ngoài, hơn phân nửa là binh sĩ tốt ta dạy dỗ, ta cởi giáp về nhà, xông pha sa trường trận địa là không được, ta thừa nhận, nhưng một thân bản lãnh điều binh khiển tướng, Lữ Tiêu ta chưa mất đâu! Các ngươi ngăn không cho ta ra khỏi thành thì thôi, chẳng lẽ còn không cho ta nhìn tiễn bọn họ đoạn đường? !"
Lão nhân vỗ đầu thành một phát, căm tức nói: “Các ngươi đám tông sư giang hồ bay tới bay lui này, sao lại không chịu yên tĩnh chút? Một trận tiếp một trận, đánh ồn ào chết, hơn phân nửa dân chúng kinh thành đều ngủ không ngon, nhất là Trích Tiên Nhân mặc áo bào trắng kia, thực ghê gớm, cái gì Định lão ma cũng là bại tướng dưới tay hắn, còn bộ dạng tuần tú phi phàm, làm hại hai đứa cháu gái đó của ta, liên tiếp hỏi ta có quen biết hắn hay không, một đứa nói theo Trần tiên sư bái sư học nghệ, một đứa nói muốn kiến thức anh hùng hào kiệt, ta quen cả nhà hắn à, ta nếu là thấy tên áo bào trắng kia, nhất định chỉ vào cái mũi hắn mắng hắn chết ngát. Cái khác không nói, cái tên đó đặt không ra làm Sao...”
Chúng Thu nhịn cười.
Lão nhân tức giận đến mức nhướng mày trừng mắt, đang muốn chửi ầm lên, Chủng Thu xua tay nói: "Được rồi, hoàng hậu nương nương và thái tử, công chúa đều tại đây, Lữ Tiêu ngươi bớt phun nước miếng chút đi." Lão tướng quân rầu rĩ im tiếng.
Trần Bình An không nói lời nào, thầm nghĩ lão tướng quân này là kẻ thẳng tính, nhưng tính tình có nóng nảy chút.
Lữ Tiêu thoáng nhìn tầm mắt người trẻ tuổi, lão tướng quân đang nổi nóng trừng mắt nói: "Tiểu tử, nhìn gì? ! Dám chê cười ta?"
Trần Bình An chưa cãi lại, chỉ là tháo bầu rượu, uống ngụm rượu.
Lão tướng quân nghĩ lầm người này là người trong giang hồ, đã có thể đứng chung một chỗ với Chủng Thu, vậy quá nửa là cao thủ trẻ tuổi võ nghệ không tằm thường, nhân phẩm khẳng định cũng không kém đến đâu, bắt đầu lên tiếng khuyên bảo: "Tiểu tử, xem bộ dáng ngươi cũng có chút phong độ của người trí thức, nhìn qua là biết có tố chất đọc sách, không phải ta cậy già lên mặt, Lữ Tiêu ta nhìn người rất chuẩn, thiệt tình khuyên ngươi về sau chớ hành tâu giang hò, không hy vọng xa vời ngươi đi sa trường kiến công lập nghiệp, không cần ngươi da ngựa bọc thây, chỉ cần học Chủng quốc sư của chúng ta một chút, đương nhiên là chỉ học một mặt Văn thánh nhân đó của hắn, Võ tông sư cái rắm chó gì. có dì tốt..."
Trần Bình An không biết nói gì để đối đáp, nặn ra nụ cười, xấu hỗ gật gật đầu, lại uống ngụm rượu.
Lão nhân trừ tính tình nóng nảy, nói chuyện không quá dễ nghe, thật ra tâm địa vẫn rất không tệ.
Công chúa Ngụy Chân ở bên cạnh che miệng cười trộm.
Nàng biết thân phận người trẻ tuổi này, lúc trước ở quán rượu ngõ Trạng Nguyên bên kia, đã từng thấy hắn một lần.
Nhưng Lữ lão tướng quân chỉ biết là người thanh niên đó đánh chết Đinh lão ma đó mặc áo bào trắng, biết ngự kiếm, biết tiên thuật, nhưng không biết kẻ mà lão tuyên bố muốn chỉ vào cái mũi mắng cho một trận kia vốn xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.
Cho dù là lão tướng quân rất chán ghét đối với giang hò, tận mắt thấy Cổ Ngưu sơn bên kia kiếm quang rạng rỡ, khí thế ngút trời, vẫn không nhịn được vụng trộm cảm khái một câu, "Thật sự là thần tiên."
Nhưng lão tướng quân tính tình bướng bỉnh không bỏ lỡ bát cứ cơ hội nào để giáo huấn người trẻ tuổi lầm đường lạc lối kia, quay đầu khuyên: "Nhìn thấy chưa, đây mới là phong phạm tông sư, tiểu tử ngươi cần bao nhiêu năm mới có cảnh giới này? Cho ngươi một trăm năm, cũng không làm được nhỉ? Cho nên nói, vẫn là bỏ võ theo văn, nếu là ngày nào đó nghĩ thông, nguyện ý xếp bút nghiên theo việc binh đao, vậy càng tốt, chỉ cần lúc ấy ta còn chưa vào quan tài, ngươi cứ tới tìm ta, ta tự mình dẫn tiến cho ngươi, Nam Uyễn quốc bất cứ một mũi biên quân tinh nhuệ nào, tiểu tử ngươi tùy tiện chọn!"
Lão tướng quân nói mà nước miếng văng khắp nơi.
Trần Bình An lau mặt, thở dài, chỉ đành tự báo danh hiệu, "Ta tên Trần Bình An."
Lão nhân hắc một tiếng,"Ngươi tên Trần Bình An sao, không phải họ Chủng, kẻ làm quan to của Nam Uyễn quốc chúng ta, ta người nào không quen thuộc... ˆ
Lão tướng quân chợt dừng lại lời nói, cau mày gật gật đầu, vươn ngón tay cái, giả ngu si nói: "Tên rất hay!"
Sau đó lão nhân giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, yên lặng đi đến bên cạnh Chủng Thu, lại yên lặng dời bước, đi mãi đến bên cạnh thái tử điện hạ bên ngoài cùng.
Lão tướng quân tính sắp tới cũng không muốn mở miệng nói chuyện nữa, cần tu bế khẩu thiền (1) một chút.
(1): thiền ngậm miệng không nói chuyện
Trần Bình An xem trận chiến trên Cổ Ngưu sơn thêm một lúc, nói: “Ta đi trước."
Đương nhiên không có ai ngăn trở.
Ước chừng một nén nhang sau, nhìn ra một ít manh mối của trận đại chiến đó, Chủng Thu cười cảm khái nói: "Lúc trước thắng bại còn ở năm mươi năm mươi, bây giờ không nhiều bằng hắn ri."
Chu Thù Chân còn chưa nhìn ra cái gì, thái tử Ngụy Diễn cũng xấp xỉ.
Về phần lão tướng quân Lữ Tiêu và công chúa Ngụy Chân càng không hiểu ra sao.
Lữ Tiêu buồn bực nói: "Quốc sư, hắn cứ như vậy bỏ đi?"
Chủng Thu cười nói: "Trần Bình An tối nay chỉ cần đồng ý xuất hiện ở đầu thành, Du Chân Ý sẽ không dám quá mức tùy ý làm bậy."
Nói tới đây, Chủng Thu quay đầu nhìn lại, trong lòng thở dài, không phải đã nói mặc kệ mọi chuyện rồi sao?
Khi Trần Bình An lăng vên trở lại sân nhà, trời còn chưa sáng.
Những ngày qua, người tí hon hoa sen luôn cuộn mình ở trong pháp bào Kim Lễ, ngủ càng thêm say sưa, Trần Bình An cũng không mặc lại Kim Lễ.
Vào phòng, phát hiện đứa nhỏ hít thở càng ngày càng ổn định, đổi một tư thế ngủ khác, Trần Bình An giúp cuộn góc áo Kim Lễ lại.
Trần Bình An đi ra khỏi phòng, tiểu cô nương gầy gò ngồi ở trên một cái băng ghế nhỏ, dựa vào cửa phòng ngủ, trong lúc ngủ mơ, nó cau mày.
Trần Bình An thậm chí có thế từ tư thế ngủ của nó mơ hồ nhìn ra, tuổi nó không lớn nhưng đã tràn ngập đề phòng đối với thế giới này.
Hai tay Trần Bình An nắm lại, nhẹ nhàng đặt ở trên đầu gối, im lặng chờ trời sáng.
Lão đạo nhân đột ngột xuất hiện, đứng ở bên cạnh hắn, một đứng một ngồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận