Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1353: Quân Tử Cứu Và Không Cứu (7)

Chương 1353: Quân Tử Cứu Và Không Cứu (7)Chương 1353: Quân Tử Cứu Và Không Cứu (7)
Chương 1353: Quân Tử Cứu Và Không Cứu (7) Trần Bình An chỉ đành ngồi xốm xuống, im lặng không lên tiếng, ấp ủ tìm từ.
Chu Liễm đứng ở tại chỗ, mũi chân vuốt mặt đất, muốn một cước đá tới, đạp bà lão này cho kim thân vỡ nát, đừng nói là đám thổ địa, dù là một ít sơn thuỷ thần chỉ phẩm trật không cao, thậm chí là những ngũ nhạc chính thần quốc gia nhỏ bản đồ còn không bằng vương triều đất một châu, một khi bị Chu Liễm áp sát, chỉ sợ đều không chịu nổi mấy cú đá của một vị võ phu bát cảnh. Thạch Nhu đầu tiên là khinh thường đối với cử chỉ cua bà lão, sau đó có chút cười lạnh, nhìn Trần Bình An tựa như bó tay.
Nghĩ đây là Trần Bình An ngươi tự tìm phiền toái.
Trần Bình An ngồi xổm cùng Chu Liễm đang đứng hầu như đồng thời quay đầu nhìn về phía chỗ mái cong, nữ quan pháp đao đầu đội mũ đuôi cá kia một lần nữa đứng cao cao ở bên đó.
Nàng liếc thần chỉ bản địa bị phi kiếm chém đứt dây thừng, cười lạnh nói: "Éch ngồi đáy giếng, thô bỉ không chịu nỗi, khó trách cứu không được môt tòa Sư Tử viên vui buồn tương quan."
Nàng nhìn hồ lô rượu màu đỏ thắm, nâng cánh tay, hai ngón tay khép lại, bôi qua ở trước mắt mình, như thần nhân quan sát nhân gian kia, biến thành một đôi mắt màu vàng, giật mình nói: "Thì ra là một hồ lô dưỡng kiếm thượng phẩm, cho nên có thể thoải mái chặt đứt máy sợi dây thừng rách nát kia.”
Trần Bình An hỏi: "Chỉ giết yêu, không cứu người?"
Nữ quan châu khác hỏi ngược lại: "Bằng không?"
Trần Bình An cười nói: "Vậy ta tới cứu người, ngươi chỉ để ý giết yêu là được."
VỊ nữ quan Sư Đao Phòng kia do dự một phen,"Như thế là tốt nhất."
Bà lão kia nghe vậy vui mừng quá đỗi, vẫn quỳ dưới đất, thẳng lưng nắm lấy cánh tay Trần Bình An, tràn đầy tha thiết kỳ vọng,"Kiếm tiên tiền bối bây giờ đi tú lâu cứu người đi, lão hủ dẫn đường cho ngươi."
Lần này không cần Trần Bình An đỡ, hầu như là bà lão túm lầy hắn đứng lên, muốn kéo về phía cửa sân bên kia, chỉ là bà phát hiện kiếm tiên trẻ tuổi đứng ở tại chỗ, bất động như núi bà ta liền có chút nhíu mày,"Tiên sư vì sao không xuất phát? Cứu người như cứu hỏa, nếu muộn..."
Trần Bình An sắc mặt như thường, nhẹ nhàng giải thích: "Ta còn có đệ tử cần gọi rời giường, ở cùng một chỗ với ta mới được, bằng không hồ yêu có khả năng nhân cơ hội mà vào. Tiếp đó chính là một mình đi tú lâu khuê các kia của Liễu Thanh Thanh, ta vẫn cần bảo người ta báo cho Liễu lão thị lang một tiếng, hai việc, cũng không làm chậm trễ quá nhiều thời gian..."
Không đợi Trần Bình An nói xong, bà lão vội vã oán hận nói: "Kiếm tiên tiền bối, ngươi là người trên núi, nào cần so đo những lễ nghi phiền phức này, trước tiên lưu lại một người chiếu cố đệ tử là được, về phần Liễu Kính Đình bên kia, ngay cả gia tộc cũng sắp bị diệt rồi, còn để ý chuyện này làm gì, sau này nói với hắn là đã cứu được con gái hắn, con mọt sách đó cũng sẽ chỉ mang ơn, nào dám so đo những thứ lông gà vỏ tỏi này!"
Chu Liễm nhìn góc nghiêng khuôn mặt bà lão kia.
Chu Liễm để một tay sau lưng, từ bên cạnh nắm đấm, vang lên răng rắc.
Trần Bình An đột nhiên hỏi: "Từng nghe nói quân tử không cứu không?" Bà lão ngây ra như phỗng, có chút sợ hãi.
Chỉ là hành động kế tiếp của Trần Bình An, lại khiến bà lão trái tim treo trên cổ họng nhẹ nhàng thở ra.
Bảo Chu Liễm nhanh chóng đi giải thích việc này với Liễu Kính Đình.
Bảo Thạch Nhu ởi đánh thức Bùi Tiền.
Trần Bình An nhẹ nhàng giúp bà lão lau bụi đất trên tay áo, lúc cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Muốn cứu, lão bà bà yên tâm. Chỉ hy vọng Sư Tử viên tránh được kiếp nạn này, nếu là gặp loại chuyện này, sau khi lượng sức mà làm, cũng có thể cứu giúp.
Đến bên dưới tòa tú lâu kia.
Chu Liễm đã quay về, gật đầu ra hiệu Liễu thị lang đã đáp ứng.
Trần Bình An liền leo lên lầu.
Bùi Tiền mơ mơ màng màng chỉ theo ở sau người, trên trán dán lá bùa giấy vàng, chỉ cần đi theo bên cạnh sư phụ, trái lại không sợ hãi gì cả.
Thạch Nhu theo sát sau đó.
Chu Liễm đứng ở phía dưới cùng, chậm chạp chưa dời bước, chỉ là nhìn bóng lưng leo cao của Trần Bình An. Lão nhân lưng còng ngửa cổ, gãi gãi đầu, cảm thấy vị tiên sinh này của Thôi tiên sinh đi hơi cao.
Đây vẫn là lần đầu tiên Trần Bình An leo tú lâu vào khuê các.
Dặn Chu Liễm cùng Bùi Tiền đợi ở ngoài cửa, hắn chỉ dẫn theo Thạch Nhu ởi vào trong đó.
Trưước khi tiến vào, Trần Bình An gõ cửa nói nguyên nhân trước, nói là Liễu lão thị lang hy vọng bọn họ đến xem phòng của Liễu tiêu thư, có hồ yêu ấn nắp hay không.
Sau một lát, Liễu Thanh Thanh trang điểm ăn mặc xong, bảo tỳ nữ Triệu Nha đi mở cửa.
Trần Bình An nhận ra vị tỳ nữ này, con gái của lão quản gia, là một thiếu nữ tính tình dịu dàng, càng nhiều sức chú ý vẫn là đặt ở trên người Liễu Thanh Thanh đồn đãi bị hồ yêu my hoặc.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Liễu Thanh Thanh, Trần Bình An liền cảm tháy lời đồn có chút bát công, khuôn mặt con người là thể hiện bên ngoài của tâm cảnh, muốn làm bộ như ảm đạm là dễ dàng, nhưng muốn ngụy trang thần thái tỉnh táo, rất khó.
Trần Bình An đã nhẹ nhàng thở ra, lại có sầu lo mới, bởi vì tình cảnh lửa sém lông mày lúc này lại dễ giải quyết hơn nhiều so với trong tưởng tượng, chỉ là lòng người như gương, dễ vỡ khó hàn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận