Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1542 - Đời Người Chầm Chậm Bước (3)



Chương 1542 - Đời Người Chầm Chậm Bước (3)




Trần Bình An cũng không phải người lạnh lùng, trên thực tế thì con người trên đời này đều giống như vậy thôi, chỉ là chưa chắc họ sẽ dùng cách lấy đao khắc lên thẻ tre để cụ thể hóa. Vài câu bực tức nào đó của cha mẹ, những câu dạy bảo nào đó của phu tử tiên sinh, một câu nói nào đó trong một trang sách mà lật xem xong rồi lại quay lại đọc thêm lần nữa, câu chuyện cổ nào đó nghe đi nghe lại nhiều lần rồi một hôm nào đó bỗng nhiên hiểu ra. Đã từng nhìn thấy non xanh nước biếc, bỏ lỡ cô gái mà lòng mình ngưỡng mộ, bạn bè ly tán đều là những hạt giống trong lòng tất cả mọi người, chỉ chờ được nở hoa.
Trần Bình An vẫn không biết, hắn chỉ xem đây như một buổi đi bộ chầm chậm giải sầu dọc lan can thôi.
Con người bên trong tiểu thiên địa, trong tòa thủy phủ có được Thủy Tự ấn, các tiểu đồng áo xanh cũng đều ngừng không làm những chuyện của mình, quay đầu lại, ai nấy đều nín thở tập trung.
Mà ở tòa phủ đệ có văn đảm màu vàng kia, bên ngoài địa bàn có con hỏa long chân khí đang ngủ say kia, bên trong phủ đệ, có người tí hon mặc nho sam màu vàng kim, trên eo có treo mấy quyển sách nhỏ cũng màu vàng, toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng càng lúc càng dày đặc, chiếu sáng rạng rỡ như một vị thần có kim thân.Chỉ là luồng ánh sáng màu vàng kim kia trên người tí hon kia lại không ngừng có từng điểm sáng vàng óng ánh tản mát ra bên ngoài, hiển nhiên là không được chắc chắn.
Nó tràn ngập chờ mong, chờ mong một khắc Trần Bình An ngừng những bước chân dọc lan can này.
Trần Bình An vẫn đang chầm chậm bước.
Lần trước khi rời khỏi thư viện Sơn Nhai, trên đường đi, Trần Bình An đã hỏi Chu Liễm và Thạch Nhu một vấn đề.
Nếu như giết một người tốt mà có thể cứu được mười người thế thì có cứu hay không? Hai người lắc đầu, đợi đến khi Trần Bình An lần lượt tăng lên, đổi từ cứu mười người thành cứu cả ngàn cả vạn người thì Thạch Nhu lại bắt đầu do dự.
Chỉ có Chu Liễm là nói thẳng, cho dù có cứu được người của cả thiên hạ thì hắn cũng không giết người kia đâu.
Trần Bình An liền hỏi vì sao.
Lúc ấy, Chu Liễm cười rồi nói đáp án ra: “Ta lo rằng mình chính là người bị giết kia.”
Chu Liễm liền quay đầu lại hỏi đáp án của Trần Bình An.
Trần Bình An nói mình cũng không có đáp án, trừ phi là thật sự đi đến bước đường kia mới có thể thật sự nhìn thấy rõ lòng mình và chọn lựa.
Trong khí phủ, người tí hon mặc nho sam màu vàng kim hơi sốt ruột, có mấy lần nó đã muốn xông ra khỏi cửa lớn, chạy ra khỏi tiểu thiên địa cơ thể người, đi thưởng cho Trần Bình An mấy cái cốc đầu. Ngươi nghĩ gì đó, nghĩ đến mấy nan đề nhất thời không tìm ra đáp án này làm quái gì? Đừng có mà không làm việc cho đàng hoàng, đừng có mà bỏ lỡ một cơ hội ngàn năm mới gặp một thuở! Phương hướng mà lúc trước ngươi đăm chiêu suy nghĩ mới đúng đó! Mau suy nghĩ sâu xa hơn xíu xíu nữa về cái chữ chậm bị người đời xem nhẹ nhưng cực kì quan trọng kia đi! Chỉ cần suy nghĩ thông suốt, trong lòng hiểu rõ đôi phần thì đó sẽ là thời cơ đại đạo trong tương lai đưa Trần Bình An ngươi chen thân lên thượng ngũ cảnh đó!Chỉ là nếu như nó nói thẳng ra những suy nghĩ này cho Trần Bình An thì ngược lại sẽ khiến Trần Bình An rơi vào tâm cảnh cực kỳ tệ hại.Cuối cùng Trần Bình An cũng ngừng bước, không đi lại trên lan can nữa.
Người tí hon mặc nho sam màu vàng kim và các tiểu đồng áo xanh ở hai tòa phủ đệ đều tràn đầy sự chờ mong.
Sau đó, các tiểu đồng áo xanh đưa mắt nhìn nhau rồi đột nhiên ồn ào cười lên ha hả.
Thì ra sau khi tên Trần Bình An kia dừng lại rồi, vào giờ khắc này, hắn đúng là đang bắt đầu nhớ thương một vị cô nương, mà ý nghĩ lại chẳng phải dạng chính nhân quân tử gì, đúng là đang nghĩ đến lần sau nếu có thể gặp lại nàng ở Kiếm Khí trường thành thì hắn cũng không đơn giản chỉ nắm tay được, hắn muốn to gan hơn một chút, nếu như Ninh cô nương không đồng ý thì cùng lắm hắn chỉ bị đánh cho một trận rồi bị mắng vài câu, tin rằng hai người vẫn sẽ ở bên nhau thôi. Nhưng nếu như Ninh cô nương mà đồng ý thật nhưng vẫn đang chờ Trần Bình An hắn chủ động thì sao đây? Ngươi là một nam nhân, không có chút khí phách nào, cứ do do dự dự, thế mà được à?
Trần Bình An nhảy khỏi lan can, hắn có hơi buồn ngủ. Khi đi về phía căn phòng, hắn đánh ra một chưởng không ngừng cổ vũ sĩ khí cho mình: “Không tưởng tượng nổi, đúng là không tưởng tượng nổi! Hơn nữa khi ở trên Đảo Huyền sơn bên kia cũng đâu phải là ngươi chưa từng ôm Ninh cô nương đâu, chỉ là lúc đó không nhìn rõ, đến cả chút cảm giác kia cũng không nhớ nổi, như vậy sao được? Hôn cái miệng nhỏ... Trần Bình An ngươi muốn chết à? Không thể nghĩ đến điều này, không phải ngươi vừa mới nghĩ đến nhiều chữ chậm như vậy sao? Yêu đương với Ninh cô nương cũng cần phải chậm một chút, dùng lửa nhỏ mà hầm cũng tốt mà... Tốt con khỉ khô...”Nhóm tiểu đồng áo xanh ai nấy đều cười đến sắp bể bụng, lăn lộn đầy ra đất.
Không đến mức Trần Bình An nghĩ cái gì chúng cũng biết nhưng chỉ có tối nay là ngoại lệ, bởi vì những điều mà Trần Bình An suy nghĩ có mối liên hệ quá sâu với tâm cảnh bọn chúng, đã liên quan đến nguồn gốc rồi, điều hắn suy nghĩ rất rộng, hồn phách chấn động, dường như đã bao trùm hết cả tiểu thiên địa cơ thể người.Người tí hon mặc nho sam màu vàng kim cả người toát lên ánh sáng vàng kim đậm đặc, giữa tâm phế dường như sắp kết thành một viên kim đan ngửa ra ngã xuống phía sau, không nhịn được mà mắng: “Trần Bình An tổ sư nhà ngươi!”
Sau khi mắng xong, nó lại nở nụ cười.
Tuy tối nay chưa nở hoa kết quả toàn vẹn, cũng chưa được xem là không chút tì vết, nhưng thật ra đối với Trần Bình An hay đối với nó mà nói là đã rất có lợi rồi.
Ví dụ như hình dáng ban đầu của viên kim đan trong ngực người tí hon mặc nho sam màu vàng kim, đó chính là kỳ vọng lớn nhất khi Mao Tiểu Đông luyện hóa văn đảm kim sắc Trầm Ôn cho Trần Bình An.



Bạn cần đăng nhập để bình luận