Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1619 - Cô nương Áo Xanh Ăn Bánh Ngọt (4)



Chương 1619 - Cô nương Áo Xanh Ăn Bánh Ngọt (4)




Điều này dọa cho Du Cối vốn còn đang muốn nằm ngủ nướng đôi chút cũng phải lập tức tự mình ra ngoài nghênh đón khách quý.
Sau khi biết được vị Trần tiên sinh tưởng như sắp đại khai sát giới trên Nguyệt Câu đảo này thật ra chỉ muốn mua những thứ hồn phách vật âm không quan trọng lắm, Du Cối như trút được gánh nặng đồng thời còn quanh co lòng vòng nói với tiên sinh chưởng quỹ rằng mình có rất nhiều nỗi khổ, ví dụ như hắn có thâm cừu đại hận thế nào với lão đảo chủ Nguyệt Câu đảo đáng chém ngàn đao kia, hắn đã chịu nhục thế nào mới có thể sum vầy đoàn tụ với vị nữ tử là tiểu thiếp bị tên lão háo sắc kia ức hiếp ra sao.
Trần Bình An yên lặng ngồi nghe vị Sơn Hồ quỷ vương này kể khổ trong chốc lát, đợi đến khi tự bản thân Du Cối cũng thấy hắn không còn lời nào để nói nữa thì Trần Bình An mới bắt đầu nhắc đến chuyện giao dịch mua bán âm hồn với hắn. Không biết Du Cối cảm thấy bản thân mình nhà lớn nghiệp to hay là lại càng nhìn xa càng quyết đoán mà dáng vẻ nói chuyện so với vị quỷ tu họ Mã kia tốt hơn rất nhiều, rất nhiều âm hồn quỷ vật ba hồn bảy phách còn lại không bao nhiêu hầu như đều tặng thẳng cho vị tiên sinh chưởng quỹ này. Nếu như không phải do Du Cối đã không còn là một tu sĩ nhỏ đáng thương phải đi đến mồ hoang hay bãi tha ma để tìm kiếm quỷ mị thấp kém để luyện hóa vật bản mệnh thì toàn bộ những vật âm này đã bị hắn luyện hóa từ lâu rồi, dù sao thì quỷ tướng và phẩm chất cao hơn một chút là quỷ vương cũng cần những hồn phách lẻ tẻ vụn vặt này để làm thức ăn.
Trần Bình An hỏi đôi chút về những phù lục dùng để ôn dưỡng hồn phách.
Du Cối cẩn thận từng chút đề phòng hai con rối sau lưng người trẻ tuổi kia, chỉ sợ có lời nào không đúng thì chúng sẽ bùng nổ giết người ngay, đối với mấy câu hỏi không đau không ngứa này, tất nhiên hắn biết gì nói nấy.
Ngoài Vân Lâu thành có mấy chục vị tu sĩ kiếm tu thất cảnh đang áp trận cũng bị hai con rối đầu to này giết ngay tại chỗ, tưởng tượng đến việc này, Du Cối hắn tin rằng trong lòng tất cả tu sĩ địa tiên Thư Giản hồ cũng đã bắt đầu phòng ngừa chu đáo, lo lắng hết sức, suy nghĩ đối sách, nói không chừng nhiều đảo chủ bên Cung Liễu đảo sẽ nhanh chóng liên thủ để phá vỡ cục diện.
Trong mấy vạn sơn trạch dã tu ở Thư Giản hồ, có một quy tắc được các tu sĩ tôn làm tiêu chuẩn pháp tắc từ trước đến nay, chính là không có cái gì gọi là pháp bảo vô địch thật sự, hôm nay có, ngày mai có thể sẽ không còn, chậm nhất là đến ngày mốt là đã có phương pháp phá giải nó.
Trần Bình An không để Du Cối ra tiễn mình, đến bến đò, hắn thu lại Nhật dạ du thần chân thân phù với thần quang phù đảm đang càng lúc càng ảm đạm, giấu vào trong tay áo, chống thuyền rời đi.
Trời thu ở Thư Giản hồ phong cảnh mỹ lệ, hơn ngàn hòn đảo thì sẽ có ngàn kiểu cảnh đẹp mùa thu.
Trần Bình An không nóng lòng trở về Thanh Hạp đảo.
Ngay ở trên hồ, hắn dừng con đò lại, lấy hồ lô dưỡng kiếm ra uống một ngụm rượu nâng cao tinh thần.
Trần Bình An cột chặt hồ lô dưỡng kiếm, bắt đầu ngắm nhìn cảnh sắc xanh nhạt bốn phía.
Văn Thánh lão tiên sinh đã từng nói, quân tử tính phi dị dã, thiện giả vu vật dã. (tức Người quân tử không phải sinh ra đã cao minh hơn người bình thường, mà là do họ khéo mượn sức mạnh của các vật để sử dụng.)
Cho nên Trần Bình An mới viết ba lá thư kia để phi kiếm gửi đi ba hướng.
Không tiếc chuyện tiêu hao thần quang của phù đảm cũng muốn vận dụng Nhật dạ du thần chân thần phù, còn ép buộc thanh bán tiên binh kia phải ra khỏi vỏ.
Bây giờ Trần Bình An cũng biết đạo lý thì ra thế gian này cũng có một cánh cửa, cửa quá cao, không muốn đi vào, quá thấp, sẽ không xem ra gì, không cao không thấp, vứt vứt nhặt nhặt, xưa nay đều không phải là đạo lý thật sự, đến cuối cùng vẫn là tuân theo bối cảnh cơ bản nhất trong nội tâm một người khi đối đãi với thế giới, tuân theo những bờ ruộng chia ngang xẻ dọc trên mảnh ruộng nội tâm để đối đãi với thế nhân.
Ví dụ như mẹ của Cố Xán, chưa bao giờ tin cái gọi là ác giả ác báo còn Trần Bình An thì vẫn luôn tin rằng đây chính sự khác biệt trong bản tính con người, đã tạo ra sự khác nhau càng lúc càng rõ rệt giữa hai người trong chuyện tính toán hơn thua, một người trọng vật chất, Trần Bình An lại muốn bỏ qua vật chất rồi mới tính toán được mất, chuyện này không có chút liên quan nào với việc rời xa quê hương trải qua những gì, hiểu biết bao nhiêu về đạo lý trên sách.
Nếu như nghiên cứu càng sâu hơn nữa thì đó chính là quan điểm đơn giản nhất của một người khi nhìn thế giới này, liên quan đến một cái gì đó mà quốc sư Thôi Sàm hay nhắc.
Thật ra trước đó Trần Bình An đã từng nghĩ đến bước này, chỉ là hắn đã lựa chọn dừng bước không tiến tới nữa, quay đầu trở về.
Nghĩ nhiều cũng vô ích.
Tất cả những nhận thức cơ bản quyết định tâm tính và hành vi của một người, bất kể rộng hay hẹp, lớn hay nhỏ, đúng hay sai, dày hay mỏng, tất cả đều nằm trên một đường thẳng và cạnh tranh lẫn nhau.
Bây giờ Trần Bình An không thể không buông bỏ chuyện luyện quyền, luyện kiếm của mình sang một bên, đến cả ước hẹn mười năm có mối quan hệ trọng đại liên quan đến tương lai hắn cũng tạm thời gác lại không suy nghĩ, tất nhiên là hắn cũng còn rất nhiều thời gian để ổn định tinh thần suy nghĩ về mấy chuyện kia, rồi từ từ nhìn ngắm Thư Giản hồ, so với ban đầu khi đứng trên lan can Tử Dương phủ ở Hoàng Đình quốc, hắn có thể nghĩ được nhiều hơn, nhìn được xa hơn. Ví dụ như Trần Bình An có thể chắc chắn rằng Thư Giản hồ chính là nơi giao tranh của Binh gia, trước khi thiết kỵ Đại Ly xuôi nam, đây là một nơi lánh nạn ngoài vòng pháp luật của sơn trạch dã tu, là một vùng đất vô dụng mà trong mắt vương triều Chu Huỳnh, ăn thì tiêu hao quá lớn, không ăn thì lại là vướng bận. Bây giờ thế cục cân đối đã vỡ, tất nhiên sẽ lại nghênh đón một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận