Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1380 - Một Bát Canh Gà Không Biết (3)



Chương 1380 - Một Bát Canh Gà Không Biết (3)




“Đúng, Liễu Bá Kỳ có ân lớn đối với Sư Tử Viên, chẳng những hàng phục yêu ma, cứu Liễu thị chúng ta khi tòa nhà sắp đổ, sau chuyện càng vung tiền như rác, trước thay Liễu thị chúng ta trả nhiều tiền thần tiên như vậy, nhưng Thanh Sơn đệ phải rõ một điểm, phần đại ân đại đức này của Liễu Bá Kỳ, Liễu thị ta không phải không muốn hoàn lại, từ phụ thân, đến ta thân là huynh trưởng, lại đến toàn bộ Sư Tử Viên, cũng không cần Liễu Thanh Sơn đệ một mình gánh chịu, Sư Tử Viên Liễu thị một thế hệ không thể hoàn lại ân đức, vậy thì hai thế hệ, ba thế hệ, chỉ cần Liễu Bá Kỳ nguyện ý chờ, chúng ta sẽ nguyện ý trả mãi.”
Liễu Thanh Phong cảm thán nói: “Đừng trách ta tính toán lợi ích như con buôn, lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử như thế, thật sự là chúng ta hôm nay nghĩ nhiều một ít, năm sau bớt sầu đi rất nhiều. Nói một ngàn nói một vạn, vẫn là hy vọng Thanh Sơn đệ sống được tốt. Cùng lúc đó, ta đương nhiên là có tư tâm, gia học và môn phong Sư Tử Viên Liễu thị, ta kẻ làm huynh trưởng này, tự nhận không có bản lãnh gánh vác được, vẫn cần đệ kế thừa.”
Liễu Thanh Sơn đứng dậy, bởi vì què chân, đầu vai lệch một chút, vẻ mặt tiêu sái, chắp tay nói: “Đệ bây giờ sẽ đi hỏi rõ ràng.”
Liễu Thanh Phong ánh mắt phức tạp, chợt lóe rồi biến mất, nhẹ nhàng nói: “Thế gian nhiều thần tiên, Thanh Sơn, đệ yên tâm, có thể chữa khỏi, đại ca có thể cam đoan với đệ.”
Liễu Thanh Sơn chỉ cho rằng huynh trưởng đang trấn an mình, cười rời đi.
Liễu Kính Đình lại là ánh mắt lão luyện cửa quan tu hành ra, ông quen thuộc nhất tâm tính trưởng tử này, trầm ổn dị thường, tâm cảnh rộng rãi, vượt xa người phàm, vì thế vị Liễu lão thị lang này khẽ biến sắc.
Liễu Thanh Sơn rời khỏi thư phòng, sau đó Liễu Thanh Phong đóng cửa lại.
Liễu Thanh Phong vẻ mặt mỏi mệt, cười nói: “Trên đường đến, vừa vặn gặp vị Trần Bình An kia.”
Liễu Kính Đình áp chế sự chấn động trong lòng, cười nói: “Cảm thấy như thế nào?”
Liễu Thanh Phong gật đầu nói: “Người trên núi cực kỳ hiếm thấy, càng giống người đọc sách đúng tiêu chuẩn đi ra từ trong thế tộc hào phiệt.”
Liễu Kính Đình cười nói: “Quả thật như thế.”
Liễu Thanh Phong muốn nói lại thôi.
Liễu Kính Đình đứng lên, đưa tay đè lại đầu vai trưởng tử, “Người trong nhà không nói lời hai nhà, về sau Thanh Sơn sẽ hiểu dụng tâm vất vả của con. Nói thật, cha không cảm thấy con đúng, nhưng cũng không cảm thấy con sai.”
Liễu Thanh Phong vẻ mặt u sầu.
Liễu Kính Đình nói: “Đi thăm Thanh Thanh chút, nó thân cận Thanh Sơn, lại kính sợ con, cho nên có mấy lời, vẫn nên để con nói thì có tác dụng nhất.”
Liễu Thanh Phong gật gật đầu, “Con ngồi một lát, chờ chút đi bái kiến hai vị tiên sinh trước, rồi đi tú lâu bên kia.”
Liễu Kính Đình thở dài, “Lẽ ra nên như vậy.”
Lão thị lang đi trước rời khỏi thư phòng.
Liễu Thanh Phong ngồi một mình ở trên ghế, quay đầu nhìn phía bộ câu đối kia.
Bút hạ thiên quân trận, thi từ vạn mã binh. Lập đức tề kim cổ, tàng thư giáo tử tôn.
Đây thật ra không phải Liễu Thanh Sơn chủ nhân thư phòng này viết, mà là huynh trưởng Liễu Thanh Phong hắn, năm đó đệ đệ tới tuổi đôi mươi, hắn tự tay sáng tác, tặng cho Liễu Thanh Sơn.
Liễu Thanh Phong vẻ mặt tiêu điều, ra khỏi thư phòng, đi bái kiến lão phu tử Phục Thăng và nho sĩ trung niên Lưu tiên sinh, người trước không ở bên trường tư thục, chỉ có người sau, Liễu Thanh Phong liền hỏi người sau một ít nghi hoặc trên học vấn, lúc này mới cáo từ rời khỏi, đi tú lâu tìm muội muội Liễu Thanh Thanh.
Sau khi Liễu Thanh Phong rời khỏi, lão phu tử Phục Thăng bỗng dưng xuất hiện.
Nho sĩ trung niên hỏi: “Tiên sinh, Liễu Thanh Phong làm như vậy, kéo Liễu Thanh Sơn vào trong vòng xoáy tam giáo chi tranh của Thanh Loan quốc, đúng hay sai?”
Phục Thăng cười nói: “Không phải có người nói rồi sao, hôm qua đủ loại hôm qua chết, hôm nay đủ loại hôm nay sinh. Đúng sai hôm nay, chưa chắc đã là về sau đúng sai, vẫn phải xem người. Với lại đây là việc nhà của Liễu thị, vừa vặn ta cũng muốn mượn cơ hội này, nhìn xem Liễu Thanh Phong rốt cuộc đọc vào bao nhiêu sách thánh hiền, chuyện khí tiết người đọc sách, vốn chỉ có cực khổ mài giũa mà thành.”
Nho sĩ trung niên bất đắc dĩ, tiên sinh lấy phật gia thuyết pháp - luận hành vi môn sinh nho gia, không hợp lễ. Chỉ là tiên sinh ở văn miếu chính tông trung thổ, địa vị tôn quý cỡ nào, hắn cũng biết, tầm nhìn tiên sinh có thể đạt tới rất xa, không đề cập đại đạo dưới chân Liễu Thanh Phong lệch lạc, tiên sinh cũng sẽ không nhúng tay. Nếu Liễu Thanh Phong lần này ở từ đường không đứng ra, phản bác Liễu thụ nương nương kia, như vậy Liễu Thanh Phong đời này cũng sẽ chỉ biết, hai vị giáo viên dạy học tại nhà, ở Sư Tử Viên nhiều năm như vậy, sau đó cũng có ngày bỏ về quê, từ đây bặt vô âm tín.
Thế gian thật ra đủ loại cơ duyên đều là như thế, có thể sẽ có phân chia lớn nhỏ, cùng với chư tử bách gia và tiên gia trên núi thu đệ tử, dưới chân đều có đường, nhưng cách để nhìn trúng đệ tử lại đều có sự khác nhau, nhưng về tính chất là giống nhau, vẫn phải xem người được khảo nghiệm có tự mình nắm bắt được không. Thần tiên đạo gia đặc biệt thích trò này, so với tiên sinh Phục Thăng thuận thế mà xem, càng thêm nhấp nhô phức tạp, vinh nhục phập phồng, sinh ly tử biệt, tình cảm cha con, vợ chồng, rất nhiều vướng bận, rất nhiều dụ hoặc, có thể đều cần bị khảo nghiệm một phen, thậm chí trong lịch sử có vài tình huống thu đồ đệ nổi tiếng, tốn thời gian cực kỳ dài lâu, thậm chí đề cập đến đầu thai chuyển thế, cùng với rèn luyện phúc địa.
Kinh tâm động phách, hơn nữa rất tráng lệ.
Phục Thăng đột nhiên nói: “Thật ra Liễu Thanh Phong thích hợp làm đệ tử đích truyền của ngươi.”
Nho sĩ trung niên lắc đầu nói: “Ta biết người này tâm tính không tệ, hơn nữa chí hướng rộng lớn, đồng thời lại làm được những chuyện rườm rà, chỉ tiếc không phải là nhân tuyển thích hợp kế thừa học vấn một mạch nhỏ này của ta.”
Phục Thăng cười cười, không nói chuyện nữa.
Chưa nói toạc ra.
Tiên sinh truyền đạo đệ tử.
Thật sự cũng chỉ có đệ tử vểnh tai nghe phu tử dạy bảo đơn giản như vậy?
Đệ tử chẳng lẽ thật sự không thể bù lại chỗ khuyết trong học vấn của tiên sinh?
Chỉ là những thứ này, không thể do người ngoài tới nói ra mà phải tự mình nghĩ đến mới được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận