Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1528 - Thiếu Hiệp Gặp Đại Hiệp (4)



Chương 1528 - Thiếu Hiệp Gặp Đại Hiệp (4)




Ngô Ý đúng thật là đã tự mình sắp xếp cho đám người Trần Bình An, xong xuôi, lúc này nàng mới đi đến Kiếm Quát đường để tụ họp với nhóm đại lão của Tử Dương phủ. Nàng ngồi trên một chiếc long ỷ được chế tác từ gỗ tử đàn ở vị trí chủ vị, bắt đầu bảo các vị đang ngồi ở đây bẩm báo công việc, ví dụ như chuyện thu chi tiền thần tiên của Tử Dương phủ trong trăm năm qua, tu hành của một vài đệ tử tuấn ngạn tiến bộ ra sao, tình hình của một vài lão nhân trong phủ. Về cơ bản thì nàng đều nghe hết nhưng không bình xét gì, nếu không như vậy sao có thể biến mất suốt trăm năm, làm một chưởng quỹ phủi tay không màng thế sự, càng không thể rõ ràng đang còn tại thế, nhưng vẫn muốn chọn lựa mấy phủ chủ bù nhìn.
Thật ra thì trong lòng mọi người đều biết, lão tổ tông không thích nghe mấy chuyện vặt vãnh này, mọi người đứng đây báo cáo một cách nghiêm túc cũng chỉ là muốn diễn tròn vai trên sân khấu mà thôi.
Ngô Ý cũng không hề che giấu dáng vẻ nhàm chán của mình, nghiêng người hẳn qua một bên, một tay chống cằm, lâu lâu mới gật gật đầu.
Nhìn chung thì Tử Dương phủ có thể được hình dung bằng bốn chữ phát triển không ngừng.
Như vậy cũng được rồi
Ngô Ý cũng lười so đo với đám bè lũ tu hành xu nịnh ngoài kia.
Sở dĩ nàng xây dựng nên Tử Dương phủ, trở thành thủy tổ lập núi là do năm đó nàng nhất thời có hứng thú, thật sự là vì quá nhàm chán rồi.
Hơn nữa, rất nhiều di chủng thuộc giống loài giao long đều thích xây phủ để khoe khoang, còn dùng để cất giữ bảo vật vơ vét được từ khắp nơi nữa.
Hoàng Đình quốc được xem như là một trong những quốc gia trên lãnh thổ cũ của Cổ Thục quốc đã bị tan ra, cũng tương tự như Thủy Thần quốc năm xưa bị sụp đổ một cách khó hiểu chỉ sau một đêm, nó cũng là mảnh đất phong thủy tốt lành mà giống loài giao long mơ ước, bởi vì thủy vận nhiều và dày đặc, hơn nữa kiếm tiên thượng cổ cũng rất thích đến đây để chém giết giao long, trong khi chém giết lẫn nhau có rất nhiều người bỏ mạng dẫn tới pháp bảo phong phú. Mặc dù đại đa số pháp bảo đều đã bị vương triều mạnh mẽ như Thần Thủy quốc giữ lại, sưu tầm trong quốc khố, trở thành từng món trọng khí truyền thừa quan trọng của đất nước, về sau vật đổi sao dời, chúng được truyền từ một vương triều mục nát đến tay vị hoàng đế của vương triều hưng thịnh mới, nhưng vẫn có rất nhiều trân bảo bị thất lạc, bị phụ thân nàng bỏ vào túi mà chẳng ai hay biết.
Nàng là người hiểu rõ nhất vốn liếng của phụ thân hùng hậu cỡ nào.
Pháp bảo chiếc thuyền nhỏ hạch điêu trên người nàng chẳng qua chỉ là món đồ mà năm đó phụ thân tiện tay ban thưởng, là món lễ vật nhỏ mừng nàng bước chân vào Động Phủ cảnh mà thôi.
Chẳng qua núi vàng núi bạc mà phụ thân nàng cất giữ có thể nói là hùng hậu nhất so với kho tàng của tất cả các tu sĩ Địa tiên ở phương bắc Bảo Bình châu này.
Phù gia của thành Lão Long phương nam có lẽ sẽ nhỉnh hơn được một chút, chẳng qua đó là vốn liếng do toàn bộ gia tộc Phù thị góp nhặt được trong hơn hai ngàn năm qua, còn phụ thân nàng chỉ dựa vào sức của một người mà thôi.
Cho nên cho đến bây giờ, đối với người phụ thân mà nàng vẫn mãi không hiểu được những suy nghĩ trong lòng này, nàng vừa hận vừa sợ lại vừa tôn kính. Hận ở ngoài mặt, sợ từ trong xương tủy, còn tôn kính bị giấu trong chỗ sâu kín nhất trong lòng. Chắc hẳn tâm trạng của vị đệ đệ kia của nàng cũng tương tự như vậy.
Ngô Ý ngẩng đầu, thì ra là có người hỏi Tử Dương phủ nên chiêu đãi vị Trần công tử kia như thế nào
Ngô Ý suy nghĩ một hồi: “Các ngươi không cần nhúng tay vào chuyện này, điều gì nên làm, ta sẽ tự hạ lệnh.”
...
Cách sắp xếp của Ngô Ý cũng rất thú vị, đưa bốn người Trần Bình An vào một tòa lầu cao sáu tầng tương đương với Tàng Bảo các.
Mỗi một tầng đều được bày đầy những bảo vật của Động Linh chân quân và tu sĩ các đời của Tử Dương phủ.
Trước khi Ngô Ý rời khỏi chỉ nói hy vọng bọn họ không nên tùy tiện bước lên hai tầng lầu cao nhất, bốn tầng dưới thì có thể tùy ý dạo chơi.
Bởi vì tòa nhà này chiếm diện tích khá rộng, ngoại trừ tầng thứ nhất ra thì mấy tầng trên mỗi tầng đều có giường ngủ, thư phòng, trong đó, lầu ba thậm chí còn có một diễn võ đường, trưng bày ba cơ quan khôi lỗi thân cao một trượng, cho nên bốn người Trần Bình An không cần phải lo rằng ở đây chỉ có bảo vật trên trời dưới đất muôn màu muôn vẻ mà không có chỗ dừng chân.
Chỉ lầu một thôi mà đã thấy Bùi Tiền hận không thể mọc thêm một đôi mắt.
Lần này đến Tử Dương phủ du lịch đã làm cho Bùi Tiền mở rộng tầm mắt, kích động không thôi.
Trước kia nó luôn cảm thấy tương lai ngoại trừ chiếc rương đa bảo mà Diêu Cận Chi tặng, kê thêm một hai cái giá đa bảo cũng đủ để lấp đầy trí tưởng tượng trong cái não nhỏ của Bùi Tiền rồi, nhưng bây giờ khi tiến vào tòa Tử Khí cung này nó mới biết được kẻ có tiền thật sự là có nhiều tiền đến mức nào.
Bây giờ, không cần Trần Bình An nhắc nhở nữa, Bùi Tiền cũng không dám tự tiện chạm vào những món trân bảo kỳ kỳ quái quái này.
Nó nghĩ rằng nếu đêm nay không ngủ được thì nhất định phải xem hết toàn bộ mấy trăm món bảo bối trong bốn tầng này, nếu không nhất định sẽ phải hối tiếc đến suốt cuộc đời.
Cũng giống như Bùi Tiền, tâm trạng Thạch Nhu khi thưởng thức khung cảnh ở lầu một cũng kích động không thôi. Trần Bình An và Chu Liễm đang đứng ở lầu bốn, quan sát phủ Tử Dương từ trên cao.
Trần Bình An cười nói: “Trước kia ta có nói với người về chuyện sau này, ngọn núi trong lòng ta sẽ như thế nào, bây giờ xem ra lúc đó vẫn là suy nghĩ của một kẻ nghèo rớt mồng tơi, phủ Tử Dương này mới chính là một ví dụ sống.”
Trần Bình An lại nhanh chóng bồi thêm một câu: “Thật ra lúc ấy ta cũng đã không còn nghèo rồi.”
Chu Liễm hỏi: “Thiếu gia, hình như Động Linh chân quân không phải là một Địa tiên Kim Đan bình thường?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận