Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 876: Có Những Trùng Phùng Chính Là T:

Chương 876: Có Những Trùng Phùng Chính Là T:Chương 876: Có Những Trùng Phùng Chính Là T:
Chương 876: Có Những Trùng Phùng Chính Là Tốt Nhất (1)
Trần Bình An quay đầu đi, tháo hồ lô dưỡng kiếm ra, rất nhanh uống một ngụm rượu, lau khóe miệng, lúc này mới tươi cười sáng lạn nói: "Cái này thì có cái để nói đây, để từ từ ta nói cho cô nghe, mặc kệ như thế nào, Trữ cô nương, cô nhất định hãy nghe ta nói hết, cho dù tức giận đến mấy cũng không được cắt ngang ta, ta sợ một khi bị cắt ngang, cả đời này ta cũng không dám nói nữa. Trữ cô nương, bề ngoài của cô rất xinh đẹp, trước khi gặp cô ở Ly Châu Động Thiên vốn chưa từng gặp người nào đẹp như cô, sau lại ở ngõ Nê Bình dưỡng thương, cũng không ghét bỏ nhà của ta rách rưới. Ngươi còn dạy ta đọc chữ, nhờ có cô giúp ta giải thích Hám Sơn Quyền Phổ, ta mới bắt đầu luyện quyền, mới có thể đi tới ngày hôm nay, đi đến Đảo Huyền sơn này.
Ở hành lang kiều bên kia, cô cho ta mượn áp y đao, sau đó chúng ta kề vai chiến đấu, cùng nhau đánh con Bàn Sơn Viên Chính Dương sơn kia, chúng ta đều thiếu chút nữa đã chết, nhưng mà cuối cùng chúng ta đều không chết, thật tốt. Ở mộ thần tiên, ta còn thiếu chút nữa đánh chết Mã Khổ Huyền kia. Chúng ta cùng đi đại sơn phía tây, đi hỗ trợ cô gái Trần thị Bà Sa châu tìm cây giai kia. Sau lại có một lần cô tức giận, không cần ta hỗ trợ, nhất định muốn tự mình sắc thuốc, cháy khét lẹt, ta cảm thấy cô thực đáng yêu. Cô từng nói qua một câu đại đạo không nên nhỏ như thé, ta lúc ấy không hiểu rõ, lần này xuất môn ởi xa, mới coi như chân chính hiểu ra. thời điểm cô khuyên ta không cần làm lạn hảo nhân và thiện tài đồng tử, thật ra ta rất vui. Lúc ấy cô rời khỏi Ly Châu Động Thiên, đã cùng những thần tiên kia đi xa như vậy rồi, còn nguyện ý ngự kiếm quay về, cáo biệt với ta, sau khi cô đi rồi, lúc ấy một mình ta ăn mứt quả mà khi còn nhỏ mới nghĩ tới thôi đã chảy nước miếng, cũng không thấy có tư vị gì. Tê tiên sinh đi rồi, ta mang theo Tiểu Bảo Bình bọn họ đi Đại Tùy, nhìn thấy những ngọn núi đẹp, sẽ nhớ tới lông mày của Trữ cô nương, nhìn thấy dong nước đẹp mắ, sẽ nghĩ đến ánh mắt Trữ cô nương, trên đường du lịch nhìn thấy cô nương xinh đẹp, sẽ nghĩ đến Trữ cô nương, sau đó những cô gái đó giống như không còn xinh đẹp nữa."
Rút ruột rút gan, một hơi nói cho xong những lời này, sau đó Trần Bình An bắt đầu cảm thấy yết hầu khô khốc, mặt đỏ lên, chỉ cảm thấy chiếc hồ lô dưỡng kiếm trong tay kia tựa như nặng mấy vạn cân.
Nhưng mà Trần Bình An không hối hận mình đã nói nhiều như vậy.
Trần Bình An run giọng nói: "Trữ cô nương, ta thích cô, là chuyện của ta, cô không thích ta, không có vấn đề gì."
Trữ Diêu tựa lưng vào vách tường, những dây tử đằng vẫn như cũ không động lòng người bằng nàng.
Nàng hỏi: "Có phải ta không thích ngươi, ngươi sẽ đi thích cô nương khác hay không? Ví dụ như..." Nàng suy nghĩ,"Nguyễn Tú?"
Trần Bình An nhìn nàng, mới phát hiện thì ra thích một cô nương rất tốt, mà nàng giống như không quá thích mình, là chuyện vừa thương tâm lại cảm thấy không cần quá thương tâm,"Nếu chỉ cần ta thích cô nương khác thì sẽ không còn được gặp lại cô, vậy thì đời này ta sẽ không thích người khác. Ta ở ngoài xa một ngàn dặm một vạn dặm, ở nơi cô không nhìn thấy ta, đánh một trăm vạn một ngàn vạn quyên, vẫn sẽ chỉ thích cô thôi."
Trữ Diêu liếc mắt xem thường, "Ta có không phân rõ phải trái như vậy sao?"
Trần Bình An sửng sốt một chút.
Sau đó Trữ Diêu chém định chặt sắt nói: "Đúng vậy, ta chính là không phân rõ phải trái như vậy đó!" Nàng bỗng nhiên cười lên, tràn ngập đắc ý trẻ con, khi nàng vừa cười lên, càng thêm mặt như tranh vẽ, sinh động hoạt bát, nàng hai tay ôm ngực,"Ai cho kẻ ngốc thích ta chứ?”
Sau đó, nàng đi về phía trước hai bước, ôm lấy thiếu niên Đại Ly kia, lâm bảm nói: "Trần Bình An! Ta thích ngươi, không thể kém chút nào so ngươi thích ta!”
Lần đầu tiên gặp lại, thật ra nàng muốn nói với hắn.
Ta không thích ngươi.
Nhưng mà khó như vậy.
Nàng buông tay ra, hốc mắt ửng đỏ, có sự ảo não cùng ngượng ngùng mà [Trữ Diêu đời này thái dương mọc đẳng tây mới có,"Sao mà ngươi ngốc thế không biết? !" Trần Bình An ngơ ngác nói: "Sao cô có thể thật sự thích ta được chứ..."
Điểm này, Trần Bình An không khác gì Phong Lôi viên Lưu Bá Kiều.
Thích một cô nương, sẽ thích đến cảm thấy cô nương kia đời này sẽ không thích mình, hơn nữa có thể cũng sẽ không cảm thấy có gì tủi thân và uất ức.
Trữ Diêu cuối cùng khôi phục lại, nhướn lông mày lên, như phi kiếm sắc bén nhát trên đời này,"Trữ Diêu ta thích ai, còn cần lý do? I"
Thật ra là có, hơn nữa rất nhiều.
Chỉ là nàng ngại ngùng xấu hỗ không nói ra, nàng đến cùng là nữ hài tử a, cũng không phải loại da mặt dày như Trần Bình An. Đột nhiên trong lúc đó, Trần Bình An giống như được thần trợ giúp, lập tức ôm lấy Trữ Diêu.
Trữ Diêu đỏ rần mặt, bĩu môi, không giãy giụa, ngược lại lặng lẽ nâng lên một bàn tay, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo Trần Bình An.
Trong ngõ nhỏ Đảo Huyền sơn, thiếu niên cùng cô gái cứ như vậy im lặng ôm lấy nhau.
Thế giới giống như trong giờ khắc này đây vừa sống lại.
Trữ Diêu đến cùng là Trữ Diêu, Trần Bình An đến cùng là Trần Bình An, hai người không có cứ như vậy tiếp tục ôm ôm áp ấp.
Sau khi hai người tách ra, Trữ Diêu dẫn đường, nói muốn uống cho hết nửa vò Hoàng Lương tửu kia, nàng dẫn Trần Bình An đi tới dưới tàng cây một cây hòe cổ thụ, nâng tay bám đốt, tựa như đang gõ cửa.
Ngay sau đó trước người Trữ Diêu liền có từng trận gợn sóng, xuất hiện hình dáng một cửa hàng rượu, Trữ Diêu dẫn đầu đi nhanh vượt qua cửa, Trần Bình An đi theo sát sau đó.
Hứa Giáp tiểu nhị trong tiệm nhìn thấy Trữ Diêu, đặc biệt nhiệt tình,"Trữ cô nương, cô đã đến rồi a. Ta mời cô uống rượu nha?"
Trữ Diêu liếc mắt nhìn hắn, ai a, không án tượng.
Rồi mặc kệ lười quan tâm, lập tức chọn bàn ngồi xuống.
Hứa Giáp mới đi xuống.
Hắn cảm thấy vị cô nương trước mắt này, là nữ nhân xếp sau đại tiểu thư trên đời này, lần đầu tiên nhìn thấy, Hứa Giáp đã án tượng đặc biệt khắc sâu.
Đó là chuyện vài năm trước, cô gái lần đầu tiên rời khỏi Kiếm Khí Trường Thành đi vào Đảo Huyền sơn, có tên kia mang theo nàng đi vào tiệm rượu, tên kia uống hai vò rượu, nàng chỉ là nếm thử một ngụm rồi không hề uống rượu, lúc ấy nàng mặc một thân y phục màu đen, đeo đao, không giống như hôm nay huyền bội song kiếm, càng không mặc trường bào màu xanh lục, sắc mặt lạnh lùng, cho dù lão chưởng quây đối diện cùng nàng, nàng cũng hoàn toàn không xem ra gì, thời điểm A Lương uống rượu, nàng một mình đi đến dưới tường cao, nhìn nửa ngày, không nói được một lời, sau đó an vị về vị trí cũ, ở trong mắt Hứa Giáp, cô gái thật sự rất có cá tính, gần như là rực rỡ đến mức khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Lần đó A Lương không cợt nhả, chỉ uống rượu, Hứa Giáp nhìn ra được, A Lương là không biết khuyên bảo cô gái như thế nào, giống như cô gái muốn đi làm một chuyện thực khó lường, A Lương uống rượu thật sự buồn bã, Hứa Giáp mới biết được thì ra A Lương cũng có thời điểm thúc thủ vô sách. Sau khi cô gái kiên quyết không cần A Lương tiễn đưa, cố ý muốn một mình rời khỏi cửa hàng rượu, A Lương cũng không uống nhiều rượu nữa, rầu rĩ không vui, nói xem như một nửa khuê nữ, rồi cứ vậy bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận