Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 962: Thương Tâm (2)

Chương 962: Thương Tâm (2)Chương 962: Thương Tâm (2)
Chương 962: Thương Tâm (2)
Cách qua đoàn khí tượng hỗn loạn kia, Lục Đài không thấy rõ ràng động tác của Trần Bình An, nhưng hắn tin tưởng lấy phong cách hành sự cẩn thận của Trần Bình An, hẳn sẽ biết làm ra phương án an toàn.
Bát tri bất giác, Lục Đài sớm đã coi Trần Bình An mới Võ đạo tứ cảnh là người trong đồng đạo, thậm chí trong một số lựa chọn mang tính sinh tử, hắn nguyện ý tin cậy thậm chí ỷ lại Trần Bình An ở một trình độ nhất định. Đối với Luyện Khí sĩ theo đuổi tự thân bát hủ, đặc biệt là thiên kiêu chi tử có hy vọng chứng đạo mà nói, điều này rất khó có được.
Lão giả đội mũ cao đã không hi vọng xa vời mong mọi chuyện tốt đẹp được nữa, hắn nhạy bén phát giác được mấy nơi phi kiếm ngầm đảo quanh, theo đan thất ầm vang nổ tung, nháy mắt khi ánh sáng bầu trời trở nên chói mắt lạ thường, một sợi tinh túy âm hồn của lão giả đội mũ cao nhắm chuẩn thời cơ, quyết đoán lóe trôi lên nơi càng cao.
Tuy trên âm hồn một mực có một sợi tơ thừng màu vàng quấn quanh, nhưng so với động đãng kinh thiên địa khóc quỷ thần đang phải chịu thì có thê lơ là không kê.
Tuy chẳng ngờ thiếu niên kia không trúng kế, không vươn tay đi tiếp Ngũ Nhạc quan mà mặc nó rớt thẳng xuống đất, không hề để lỡ chút thời gian nào. Nhưng âm hồn lão nhân đội mũ cao vẫn rất tự tin, có đạp lên thanh phi kiếm rất ghê gớm kia, thiếu niên áo bào vàng cũng không đuổi kịp mình, trừ phi là vừa ngự kiếm, vừa sử dụng Phương Tắc phù, hơn nữa còn phải trước một bước nhắm chuẩn phương vị mình bỏ chạy, ba thứ đó thiếu một thứ cũng không được.
Đặc biệt là cơ hội này thoáng chốc liền trôi, bởi vì rất nhanh Phược Yêu tác đã bị âm hồn giãy thoát. Vừa nãy khi đan thát và khí hải đồng loạt tự bạo, linh khí trên Phược Yêu tác đã còn thừa không máy, rất khó trói buộc âm hồn được nữa.
Nếu không vì sao nói tu sĩ trên núi, sợ nhất hai chữ "lỡ như” 2
Trên trời, thiếu niên áo bào vàng Trần Bình An liên tiếp hai lần sử ra Phương Tắc phù, đột nhiên ởi tới phía sau sợi tinh túy âm hồn kia, lần đầu tiên rút ra thanh kiếm khí "Trường Khí" mươn tam từ lão đai Trường Thành kiếm tiên, Trần Bình An tâm không bàng vụ, trong não hải toàn là cảnh ở ngôi chùa rách nát, Tề tiên sinh đối mặt một kiếm của Liễu Xích Thành.
Một kiếm chém xuống!
Âm hồn đáng thương giống như một mảnh bèo trôi bị hồng thủy kiếm khí cuốn phăng.
Từ đây nhân gian không còn chút vết tích nào của người kia nữa.
Một kiếm thành công, Trần Bình An lập tức rơi vào cảnh dầu cạn đèn khô, trọn cả cánh tay cầm "Trường Khí" đều biến thành xương trắng, đến nỗi năm ngón không cầm nắm nỗi thanh "Trường Khí" kia nữa, trường kiếm rớt xuống đất, chẳng những thế, cả người Trần Bình An cũng chán nản nện thẳng xuống.
Mùng Một Mười Lăm không khỏi nôn nóng, lượn vòng quanh bốn phía thân hình đang rớt xuống đất, nhưng không biết xoay sở thế nào.
May mà trong tay Lục Đài có liên hoa phù lục kịp thời tung ra, đón lấy Trần Bình An giữa trời, cuối cùng đỡ hắn đứng trên phi kiếm Châm Tiêm đang chậm rãi hạ thấp, bản thân Lục Đài cũng đứng ngay bên cạnh.
Lục Đài nhìn bộ dạng thê thảm của Tràn Bình An. vừa đau lòng lại vừa bực bội: "Trần Bình An, ngươi liều lĩnh quái Có muốn giữ mạng nữa không, cứ để mặc hắn đào tâu thì đã sao, một sợi âm hồn mà thôi, nếu muốn trỗi dậy, ít nhất cũng là chuyện của vài chục năm thậm chí trăm năm sau, đến lúc đó ngươi ta còn cần sợ hắn? I"
Trần Bình An nghiêng đầu nôn ra một búng máu, hắn còn có tâm trạng thuận theo tầm nhìn nhìn lại một lúc lâu, nhìn khiến Lục Đài dở khóc dở cười.
Trần Bình An thu hồi tầm nhìn, quay đầu trông hướng chiến trường trên cao nơi vị lão tu sĩ kia thân tử đạo tiêu, lại không có vẻ gì là đắc ý: "Ta đang giết người."
Lục Đài gấp gáp lấy ra một chiếc bình sứ, dốc ra nước thuốc mùi thơm nồng đặc, chậm rãi nghiêng đổ lên cánh tay thảm không nỡ nhìn của Trần Bình An, dù là đứa cứng đầu như Trần Bình An cũng phải nhe răng nhếch miệng, Lục Đài thấp giọng giải thích: "Chịu khó chút, thứ này có thể biến xương trắng thành: thịt tươi.
Lục Đài phát hiện Trần Bình An đảo mắt nhìn quanh bốn phía, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì, trong lòng rõ ràng, bực mình nói: "Vừa nãy ta đã giúp ngươi thu lấy trường kiếm và Phược Yêu tác rồi, tạm thời thu ở trong đai lưng, chẳng qua phải nói trước, Phược Yêu tác tốn hại ghê lắm, cần phải tiêu tốn không ít tiền mới có thể tu sửa như mới, nhưng mà ngươi yên tâm, khoản tiền này đương nhiên là ta bỏ ra."
Trần Bình An thở phào một hơi, lập tức hỏi: "Thế chiếc mũ kia?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận