Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 824: Có Kiếm Từ Biển Mây Đến (5)

Chương 824: Có Kiếm Từ Biển Mây Đến (5)Chương 824: Có Kiếm Từ Biển Mây Đến (5)
Chương 824: Có Kiếm Từ Biển Mây Đến (5)
Đông Bảo Bình châu là châu nhỏ nhất trong cửu lục địa, đông nam Đồng Diệp Châu giáp ranh lại không hề nhỏ, so với Phù Diêu châu còn lớn hơn không ít, hơn nữa động thiên phúc địa của Đồng Diệp Châu, ở cửu lục địa được xem như đứng nhát về số lượng, nhất là trong đó có hai tòa phúc địa phẩm trật cực cao. Tốt đến nỗi rất nhiều tu sĩ Bà Sa châu, Câu Lô châu, đều đã vạn dặm xa xôi chạy tới Đồng Diệp Châu, đều có sở câu, cuối cùng những tu sĩ lấy thân phận "Trích tiên nhân" rớt xuống phúc địa, lợi ích thu về, còn vượt xa hơn rất nhiều phúc địa.
Mà trên bản đồ Đồng Diệp Châu, Đòng Diệp tông cùng Ngọc Khuê Tông, một bắc một nam, sóng đôi mà đứng.
Người trẻ tuổi Đồng Diệp Châu giúp Đinh gia tránh được một kiếp kia, chính là xuất thân từ Đồng Diệp tông, một tòa tông môn, có thể danh hiệu mệnh danh một châu, sừng sững mấy ngàn năm không ngã, bản thân chính là một loại triển lộ thực lực tốt nhát. Điểm này, cùng đông phương Bắc Câu Lô châu, lại dám từ Ngai Ngai châu cướp đi chữ Bắc kia, tự cho mình là Bắc Câu Lô châu, có hiệu quả kỳ diệu như nhau.
Một vị phụ nhân cung trang cười nói: "Khương thiếu gia, ngươi ở tông môn luôn luôn ru rú trong nhà, Ngọc Khuê Tông chúng ta lại không thích khoe khoang giống như Đồng Diệp tông, luôn giúp mọi người làm điều tốt, chắc là Quế phu nhân cũng ít nghe nói tới.”
Quế Di lắc đầu nói: "Ngọc Khuê Tông, ta nghe như sắm bên tai, Khương gia trong Ngọc Khuê Tông nắm giữ Vân Quật phúc địa, cùng với hơn mười đời Khương thị gần nhát đều là nhất mạch đơn truyền, ta đều có nghe nói."
Nam tử Khương thị cười cười, "Nếu Quế phu nhân đã biết, vẫn là thái độ ôn hoà như vậy, chắc là cảm thấy Ngọc Khuê Tông cùng Lão Long thành Phạm gia, không ở một châu, lại cách một Đồng Diệp Châu, cho nên với tay không tới?"
Nói xong lời cuối cùng, nam tử Khương thị giấu đầu lòi đuôi, xoay người bồi tội, trên mặt vẫn là nét tươi cười âm lãnh, nói: "Thất lễ thát lễ, dùng từ không đúng, Quế phu nhân chớ nên trách tội."
Quế Di vẫn là bộ dáng khí độ vân đạm phong khinh, nhẹ giọng nói: "Có liên quan thệ ước đại đạo, dính dáng tới bản tâm tu đạo, không thể dễ dàng vi phạm. Ý tốt của Khương công tử, ta tâm lĩnh."
Nam tử thẳng người dậy,"Ò?"
Quế Di đột nhiên cười nói: "Lời thệ ước còn có kỳ hạn một giáp, Khương công tử nếu thực sự thành ý, không ngại đợi chờ?”
Nam tử trẻ tuổi bỗng nhiên cười to "Mời Quế phu nhân gia nhập Ngọc Khuê Tông, không coi là thành ý của Khương Bắc Hải ta, chỉ cần Quế phu nhân nguyện ý, cưới về cũng được.”
Sau đó hắn tự nói tự khoát tay, ha ha cười nói: "Nói đùa thôi, đừng xem là thật. Quế phu nhân yên tâm, Ngọc Khuê Tông tông chủ cùng Khương thị gia chủ của ta, đều ngưỡng mộ đã lâu đối với phu nhân, không phải do Khương Bắc Hải ta tùy tâm sở dục, mạo phạm phu nhân."
Quế Di vẫn là khuôn mặt tươi cười mà đối diện, không thể chỉ ra sơ xuất nào.
Nữ tử tư sắc cao thấp, khuôn mặt hình dáng khuynh quốc khuynh thành hay không chưa chắc quyết định tất cả.
Vị lão giả cao gầy kia mắt lộ ra vẻ tán thưởng, chỉ là trời sinh giọng điệu lạnh nhạt, chậm rãi nói: "Quế phu nhân khí độ tốt, như lời công tử nhà ta nói, Ngọc Khuê Tông quả thật cực có thành ý thỉnh mời, khẩn cầu phu nhân thật sự suy xét, hy vọng sáu mươi năm sau, có thể ở trong Ngọc Khuê Tông sơn môn, uống được một ly rượu hoa quế do chính tay Quế phu nhân chưng cát.
Quề Di nhẹ nhàng gật đầu.
Hai bên cứ như vậy mà tạm biệt.
Nàng chậm rãi đi trở về tiểu viện, ngắng đầu nhìn phương hướng Lão Long thành, có chút bát đắc dĩ, không biết là có phải ảo giác hay không, vị phụ nhân này tựa như còn có một chút tủi thân và uất ức nho nhỏ.
Phía trên biển mây Lão Long thành, một cô gái lục bào đồ về phía sau, nằm ở trong mây, ngáp một cái, lười biếng nói: "Kẻ muốn tìm chết thực sự quá nhiều. Không thú vị không thú vị, uống rượu uống rượu...” Nàng cầm lấy bầu rượu bình thường kia, nâng cánh tay giơ lên, kết quả phát hiện không còn giọt rượu nào, điều này làm cho cô gái không hiểu sao nhớ tới mạch nước ngàm Tâu Long đạo, mình giễu cợt tiểu tửu quỷ tay cầm hồ lô dưỡng kiếm ngửa đầu uống rượu, sao chứ, nhanh như vậy đã gặp báo ứng? Cô gái vừa nghĩ đến điều này, liền thấy phẫn uất, búng người một cái đứng thẳng lên, tùy tay từ biển mây nhón lấy một đám nhỏ ẩn chứa vũ thủy chân ý, ném vào miệng, xem như là rượu mà nuốt xuống, hung hăng uống "vân tửu" nhạt nhẽo vô vị, tâm trạng nàng tệ đến cực điểm.
Ánh mắt nàng âm lãnh địa nhìn phía Quế Hoa Đảo trên biển lớn, bay nhảy tới lui, từ phía rìa nam của biển mây, giống như trĩ đồng phố phường hạng lộng đang nhảy lò cò ô vuông, nhảy một hơi tới rìa bắc của biển mây, sau khi đứng lại, bắt đầu tấn mãnh vọt tới trước, ngắng cao đầu, bày ra tư thế cầm trong tay thương mâu sắp ném ra, chợt dừng thân hình, hét to nói: "ĐI!"
Biển mây cuồn cuộn như nước SÔI.
Sau khi cô gái làm ra động tác ném này, một trường kiếm tuyết trắng bị nàng xé rách từ trong biển mây mà ra, dài đến hơn mười trượng, chợt lóe rồi biến mát ở trên không Lão Long thành.
Trên biển lớn, độ thuyền Quế Hoa Đảo đã cách Lão Long thành xa xôi muôn trùng.
Lão nhân cao gầy Ngọc Khuê Tông kia, đột nhiên một chưởng đánh bay con trai trưởng Khương thị bên cạnh mình. Sau khi thay thế Khương Bắc Hải đứng tại chỗ, song chưởng đón đỡ lên đỉnh đầu, chiếc pháp bào căng phòng, bên trong hai tay áo có điện thiểm lôi minh.
Cả tòa Quế Hoa Đảo ầm ầm kịch chắn, rung lắc không thôi, bắn ra những con sóng cực lớn.
Khương Bắc Hải quay đầu kinh ngạc nhìn lại, pháp bào của lão nhân Nguyên Anh kia đã tiêu hủy hơn phân nửa, may mắn còn có khả năng chữa trị nhưng mà song chưởng huyết nhục đều không còn, lộ ra xương trắng
Lão nhân nôn ra một búng máu tươi, nhìn chằm chằm trên không Lão Long thành, vươn một cánh tay vô cùng thê thảm, trầm giọng nói: "Thiếu gia, đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, không được tới gần ta, không được tùy ý ổi lại."
Trong dưỡng kiếm hồ lô Trần Bình An giắt bên hông, phi kiếm Mùng Một ông ông tác hưởng, như gặp bạn cũ, nhảy nhót không thôi.
Cô gái đã định thu tay lại, sau khi nhìn thấy động tác vươn một tay của lão nhân,"Úi chà, đây là có ý muốn ăn thêm một kiếm sao?"
Cô gái lục bào tên là Phạm Tuần Mậu này thân thể ngửa ra sau, mũi chân điểm một cái, bắn mạnh về phía sau, sau đó nàng lại lập lại động tác lúc trước một lần, ném ra một kiếm về phía trước, cười to nói: "Đi đii"
Sau đó nàng hai tay khoanh trước ngực, cười nhìn phía quế hoa đảo, chậc chậc nói: "Cho dù trải qua một ngàn năm nữa, ta vẫn thích nhất loại anh hùng hảo hán kiên cường này, giống như cả ngày thò dài cổ kêu réo tới chém chết ta a tới chém chết ta a..."
Trên Quế Hoa đảo, Trần Bình An lặng yên đè lại hồ lô dưỡng kiếm, lần trước đó căn bản không kịp, lần này cuối cùng ngắng đầu đúng lúc, bắt được từng chút một dấu vét để lại.
Thời điểm một vị lão kiếm tu Kim Đan cảnh chỉ có tâm thần lay động.
Trần Bình An đã nhắm mắt lại, dụng tâm cảm thụ tinh hoa của một kiếm kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận