Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 687: Tuế tuế bình an (3)

Chương 687: Tuế tuế bình an (3)Chương 687: Tuế tuế bình an (3)
Chương 687: Tuế tuế bình an (3)
Lưu Cao Hinh mang theo nam hài đi ra đại môn Triệu phủ, nam hài thấp thỏm bất an hỏi: "Thần tiên tỷ tỷ, bằng hữu của tỷ thật sự có thể cứu Loan Loan sao?”
Lưu Cao Hinh lần đầu tiên được người ta gọi là thần tiên tỷ tỷ, có phần không thích ứng, nặn ra nụ cười nói: "Ta cũng không phải là cái gì thần tiên tỷ tỷ, yên tâm đi, vị thần tiên lão gia kia mới là tiên nhân trên núi chân chính, nhất định sẽ cứu tiểu cô nương, nhưng mà... nhưng mà nếu không thể cứu chữa được, ngươi cũng không thể trách hắn, biết không?"
Nam hài khóc gật đầu.
Lưu Cao Hinh xoa xoa đầu nam hài đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Sau khi Trần Bình An tiến vào chính sảnh, trừ Lưu thái thú đang ngồi, còn có hai vị Luyện khí sĩ phụ trách áp trận trung tâm, một vị lão âu tay cầm trường kiếm, bên hông treo một cái túi, không biết trong có chứa vật gì. Một vị lão nhân bên hông giắt một cây bút lông màu bạc, nghe nói đều là tán tu phụ cận Yên Chi quận, tu vi tam cảnh, cả đời chưa từng tễ thân tiên gia môn đệ, chỉ trông vào cơ duyên cùng cố gắng mới đi tới trình độ như hôm nay.
Luyện khí sĩ tu vi tam cảnh, có thể ở Long Tuyền quận đi đường cũng không dám thở mạnh, vậy mà lại đủ làm cho bọn họ oai phong một cõi nơi châu quận tiểu quốc. Trần Bình An nói sơ qua nguyên do với ba người Lưu thái thú, đã cởi bỏ dây thừng, cần thận đặt nữ đồng ngồi xuống một cái ghế, hỏi: "Có biện pháp nào không cứu đứa nhỏ này không?”
Lão âu vẻ mặt không vui, nhưng mà nhìn thấy Lưu thái thú không lên tiếng, bà cũng không tiện khách át tiếng chủ, chỉ là hừ lạnh một tiếng, thủy chung đứng tại chỗ, dứt khoát nhắm mắt lại, lựa chọn làm như không thấy.
Nhưng vị lão giả kia lại bước nhanh đi đến bên ghế dựa, ngồi xổm người xuống, đưa tay banh đôi mắt đang rỉ máu của nữ đồng ra, giọng nghiêm trọng nói: "Tiểu khuê nữ tư chất tốt, trời sinh một đôi mắt âm dương, một mắt có thể nhìn thấy dương gian linh khí lưu chuyên, một mắt có thể nhìn thấy âm gian quỷ mị âm vật, vốn dĩ sẽ có hy vọng bước trên con đường tu hành, chỉ là minh châu phủ bụi trần, không thể gặp Bá Nhạc, mới gặp phải kiếp nạn này, con mắt âm trở thành nơi sống của ma chướng dày đặc, giống như một bãi tha ma nhỏ, chướng khí mọc lan tràn, cho dù là hán tử thanh tráng dương khí cường thịnh cũng phải oa oa kêu đau, tiểu oa nhi đáng thương."
Lão giả vừa bắt mạch giúp nữ đồng, vừa ngắảng đầu cẩn thận chăm chú nhìn vết máu nơi hốc mắt của nó,"Khát vọng sống của tiểu oa nhi rất mãnh liệt, hiện tại cần gấp linh đan diệu dược dương khí dư thừa... Không đúng, cho dù là thượng phẩm đan dược hốt thuốc đúng bệnh, uống vào rồi cũng vô pháp loại trừ chướng khí tích úc nơi con mắt âm này, khó làm khó làm, trước mắt trên người ta chỉ có một viên xuân phong đan bồi bản cố nguyên (*), chỉ có thể tạm thời giúp nó duy trì sinh cơ, thứ thực sự cần là... linh phù, hơn nữa phải là linh phù phẩm trật cực cao, có thể dẫn dắt linh khí mắt dương, độ nhập mắt âm, âm dương đây đủ, tiểu oa nhỉ dựa vào nghị lực cùng vận khí của bản thân mới có hi vọng sống sót, nhưng linh phù dạng này chạy đi đâu tìm, tiêu oa nhi mặc dù có đan dược của ta tục mệnh, cũng không thể kéo dài được nữa."
(*) Bồi nguyên cố bản: Bồi bổ nguyên khí để giữ gốc được chắc.
Trong lúc đang nói chuyện, lão giả lầy ra một cái hộp nhỏ bằng cây tử đàn từ trong tay áo, sau khi mở hộp, lộ ra một viên đan hoàn màu xanh mùi thơm ngát mũi, không chút do dự cho nữ đồng ăn.
Trần Bình An ngồi bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Lão tiền bối, Dương Khí Thiêu Đăng phù, có được không?”
Lão giả đầu tiên là ngạc nhiên lẫn vui mừng, rồi lập tức cười khổ nói: "Được, sao lại không được chứ! Trên đời này phù lục ngàn ngàn vạn, Dương Khí Thiêu Đăng phù phẩm tướng cực cao, chính là một trong những linh phù hốt thuốc đúng bệnh nhát, còn dựng sào thấy bóng, nhưng mà ngươi thật sự có sao? Mà không phải hàng giả đó chứ? Phải biết rằng thế gian có rất nhiều Luyện khí sĩ lòng lang dạ sói, đối với loại phù lục này hàng nhái rất nhiều, những hàng nhái này phần nhiều là dùng 'Mượn Dương phù' để nhái lại, bán ra gấp giá trăm lần..." Trần Bình An trầm giọng nói: "Trong tay ta có một tám!"
Trần Bình An đứng lên,"Ta sẽ nhanh chóng trở về."
Lão giả không chút nào kỳ quái, chỉ là nhắc nhở nói: "Phải tranh thủ thật nhanh.”
Luyện khí sĩ hiển lộ của cải, nơi nào ở trước mặt người ngoài.
Lưu thái thú cúi đầu xoay người, nhìn thảm trạng hai mắt nữ đồng, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đi tới bên cạnh bàn quan khán tình thế đồ.
Lão ầu ôm trường kiếm mở mắt ra, liếc nhìn bóng lưng thiếu niên, cười cợt một tiếng.
Trần Bình An vội vàng tìm một hành lang vắng vẻ, lưng tựa vào cột hành lang, ngồi xếp bằng, từ bên trong phương thốn vật của chuôi phi kiếm mười lăm, trôi ra thanh "Phong Tuyết tiểu trùy" cùng một tắm phù lục tài chất màu vàng Lý Hi Thánh từng tặng.
Từ sau trận chiến cùng Mã Khổ Huyền nơi phố nhỏ, lại đến trận đại chiến nơi Thành Hoàng điện cùng diễm quỷ xương khô, cùng trận chiến với Kim Thành Hoàng nhập ma, thật sự lúc này thể phách cùng thần hồn của Trần Bình An tạm thời đã là nỏ mạnh hết đà, tựa như suy nghĩ của Lưu Cao Hinh vậy, cần nhát là nghỉ ngơi lấy lại sức, tỷ như nửa hành trình hành tâu sơn đạo, bước chân thoải mái, càng đi sau tự nhiên sẽ càng khó khăn nặng nè, đến đoạn cuối cùng của hành trình, cho dù chỉ là đi thêm một bước, khả năng hoàn cảnh chính là vai đỡ ngọn núi, đi lại gian nan. Trần Bình An hít sâu một hơi, cong thắt lưng xuống, cầm trong tay Phong Tuyết tiểu trùy có khắc dấu "Hạ bút hữu thần", tầm mắt có chút mơ hồ, Trần Bình An nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhớ lại năm xưa làm học đồ ở lò gốm nơi quê nhà, chuyện nung gốm kéo phôi, sợ nhát xuất hiện một chút sai sót nhỏ nhất, một chút sai lầm, khả năng sẽ có ý nghĩa giống như món đồ sứ trong tay, sẽ trở thành đồ bài trí trong nhà Hoàng đế lão gia, hay là một mảnh sứ vỡ không chút giá trị chất đống thành núi.
Trần Bình An tận lực bình ổn hô hấp, bắt đầu dựa vào một ngụm chân khí võ nhân để vẽ bùa, khí cơ của Luyện khí sĩ có thể sinh sôi không thôi, tuần hoàn không ngừng, chuyện vẽ bùa, tuy cũng là chú ý một hơi lưu loát, nhưng mà so với võ nhân thuần túy vẽ bùa, vẫn là đơn giản hơn rất nhiều. Mà Trần Bình An trường sinh kiều sớm đứt đoạn vỡ nát, nếu muốn họa ra một tám phù lục linh tính mười phần, cần tiêu hao lượng lớn tâm thần, không hề thoải mái chút nào so với hai mươi mốt quyền Thần Nhân Lôi Cổ Thức liên tiếp không ngừng.
Hạ bút vẽ bùa, không thể mảy may nhanh hơn, cũng không thể chậm không hơn chút nào.
Ở trong hành lang vắng vẻ không người biết.
Thiếu niên cầm trong tay Phong Tuyết tiểu trùy, xoay người vẽ bùa, hạ bút trầm ốn, chỉ là thất khiếu chậm rãi đổ máu.
Về phần vì một nữ đồng chưa từng gặp mặt, hao phí một tắm phù lục màu vàng hắn đại khái đã biết giá trị, có đáng giá hay không, Trần Bình An chưa từng suy nghĩ tới.
Sau chuyện này có đau lòng hay không, thần giữ của Trần Bình An khẳng định sẽ đau lòng, nhưng mà đó là chuyện sau này, đến lúc đó nói sau, cùng lắm thì uống rượu giải buồn cũng được.
Một tám Dương Khí Thiêu Đăng phù vẽ trên giấy bùa màu vàng, thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận