Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1431 - Bái Phỏng (1)



Chương 1431 - Bái Phỏng (1)




Đặc biệt là khi Trần Bình An nhìn sắc trời, nói muốn đi thăm Lâm Thủ Nhất và Vu Lộc Tạ Tạ một chuyến, chứ không phải một hơi hăng hái thêm tán gẫu cho xong “chính sự” còn lớn hơn trời, Mao Tiểu Đông cười đồng ý.
Sau khi Trần Bình An mang theo nỗi áy náy rời đi.
Lão nhân cao lớn luôn cho mọi người ấn tượng cổ hủ cứng ngắc, ngồi một mình ở thư phòng, khó kìm lòng nổi, lão lệ tung hoành, lại là ý cười khuây khoả.
Ở trong mắt Mao Tiểu Đông, con mẹ nó mười Thôi Sàm thiên tư trác tuyệt, cũng kém một mình Trần Bình An!
————
Không có Lý Bảo Bình ở bên cạnh.
Bùi Tiền lập tức trở nên không gò bó, hăng hái.
Đến học xá Lý Hòe bên kia, ngồi không bao lâu, không chỉ Lý Hòe, ngay cả Lưu Quan và Mã Liêm đều bị chấn nhiếp trợn to mắt, nhìn nhau.
Bên hông Bùi Tiền đã đeo lên đao kiếm đan chéo nhau, ngồi ngay ngắn ở trên băng ghế, quay mặt vào ba tên ngồi song song.
Nó đang kể cho bọn hắn lịch trình giang hồ của mình.
Lời dạo đầu đã rất có sức uy hiếp, “Các ngươi hẳn là đã nhìn ra, Bùi Tiền ta, đệ tử của sư phụ ta, là một người giang hồ rất lãnh khốc thiết huyết! Sơn trạch tinh quái bị ta đánh chết, bị hàng phục, vô số kể.”
Ruồi trâu bị nó lấy Phong Ma kiếm pháp đánh giết, con cóc trên đường lên núi bị nó một cước đạp bay, lại ví dụ như con chó cỏ bị nó đè đầu, con thỏ bị nó bắt, đều bị nó tưởng tượng thành những thứ trong tương lai sẽ thành tinh thành quái.
Lưu Quan nửa tin nửa ngờ bưng trà đưa nước.
Mã Liêm thừa dịp Bùi nữ hiệp uống nước, vội vàng lấy ra hạt dưa điểm tâm.
Lý Hòe ôm con rối gỗ vẽ màu kia, trên mặt cười giả ngu, đáy lòng thật ra cảm thấy nha đầu đen sì này, nhìn người không thể nhìn tướng mạo nha, so với mình và A Lương còn khoác lác ghê hơn! Mình xem như đụng phải đối thủ rồi!
————
Trần Bình An sau khi đi ra khỏi chỗ ở của Mao Tiểu Đông, phát hiện Lý Bảo Bình đứng ở cửa chờ mình, còn đeo cái hòm trúc nhỏ kia.
Hắn không thấy kỳ quái chút nào.
Lần đầu tiên Trần Bình An rời khỏi quê nhà, đi tới thế giới bên ngoài Ly Châu động thiên, tất nhiên là Trần Bình An hộ tống Lý Bảo Bình đi Đại Tùy cầu học.
Nhưng cũng nào không phải tiểu cô nương và tiểu sư thúc cùng nhau hành tẩu giang hồ?
Ở đoạn lộ trình sớm nhất kia chỉ có hai người làm bạn với nhau, những non xanh nước biếc từng đi kia đặc biệt đáng yêu dễ gần.
Trần Bình An chưa vội lên đường, ngồi xổm xuống, cười hỏi: “Bảo Bình, mấy năm qua ở thư viện có ai bắt nạt ngươi không?”
Lý Bảo Bình dụng tâm nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Tiểu sư thúc, không có.”
Trần Bình An gãi gãi đầu, thế mà lại cảm thấy có chút mất mát.
Trong tâm hồ đột nhiên vang lên một ít lời của Mao Tiểu Đông.
Trần Bình An vẻ mặt không thay đổi, sau khi nghe xong, đứng lên, nắm tay Lý Bảo Bình, hắn bắt đầu ngắm nhìn cảnh đêm kinh thành ở ngoài thư viện tiểu Đông Sơn.
Một lớn một nhỏ bắt đầu xuống núi.
“Tiểu sư thúc, vừa rồi con đã chia sách chép làm năm phần, lần lượt đặt ở trong hòm sách nhỏ, giao cho năm vị tiên sinh dạy học rồi. Nhưng những thứ đó chỉ là phạt chép sách trốn tiết một tháng, trong học xá của con còn nhiều. Tiểu sư thúc không cần lo lắng.”
“Vậy các phu tử có tức giận hay không?”
“Các phu tử không tức giận, quen rồi, chỉ là lúc bảo con chuyển sách chạy chậm một chút.”
“Vậy các phu tử đều rất tốt.”
“Dạ, là rất tốt, nhưng chỉ là học vấn đều không bằng Tề tiên sinh.”
“Vì sao?”
“Tề tiên sinh học vấn lớn nhất, tiểu sư thúc con người tốt nhất, không có vì sao cả.”
“Ha, có đạo lý.”

Trần Bình An đi tới tòa biệt viện mà Thôi Đông Sơn độc chiếm kia, ở bên cửa bên, Lý Bảo Bình hỏi buổi tối có thể để Bùi Tiền ngủ ở chỗ cô hay không, Trần Bình An nói Bùi Tiền đồng ý là được.
Lý Bảo Bình còn hỏi có thể mang đao hẹp Tường Phù và hồ lô nhỏ màu bạc, tặng hoặc là cho Bùi Tiền mượn hay không, để Bùi Tiền xông pha giang hồ có khí phái hơn chút.
Trần Bình An bèn cười nói, tạm thời không cần tặng Bùi Tiền quà quý trọng như vậy, mọi hành lý, những thứ cần thiết để sau này Bùi Tiền hành tẩu giang hồ, hắn, kẻ làm sư phụ này đều đã chuẩn bị xong hết, huống chi lần đầu tiên hành tẩu giang hồ, đừng quá nổi trội, vật cưỡi là con lừa da lông ngắn đã là rất tốt rồi, đao thì đã có thanh đao tương tự Tường Phù, tên là Đình Tuyết, kiếm thì đã có thanh kiếm Si Tâm, cũng không tính là kém.
Lý Bảo Bình vẫn còn có chút tiếc nuối.
Phất tay từ biệt tiểu sư thúc, đeo hòm trúc nhỏ chạy vội đi.
Không đợi Trần Bình An gõ cửa, Tạ Tạ đã nhẹ nhàng mở cửa sân ra.
Trần Bình An cười hỏi: “Có bất tiện hay không?”
Tạ Tạ lắc đầu, nhường đường.
Ấn tượng của cô đối với Trần Bình An, chung quy tốt hơn rất nhiều so với Vu Lộc.
Hơn nữa còn là tiên sinh của “công tử nhà mình”, Tạ Tạ không dám chậm trễ, bằng không cuối cùng kẻ phải chịu khổ vẫn là nàng.
Chính đại quang minh đánh giá Trần Bình An vài lần, Tạ Tạ nói: “Chỉ nghe nói con gái lớn tới mười tám tuổi thì thay đổi, sao ngươi cũng thay đổi nhiều như vậy?”
Trần Bình An bước vào sân rồi, Tạ Tạ do dự một phen, vẫn là đóng cửa lại, đồng thời còn có chút tự giễu, hôm nay mình sở hữu khuôn mặt khó coi này của mình, Trần Bình An cho dù mất hết lí trí, hắn dám "ăn" mình cũng coi như có bản lãnh.
Huống chi Trần Bình An là người thế nào, Tạ Tạ rất rõ, nàng chưa từng cảm thấy hai bên là người chung đường, càng chưa nói tới vừa gặp như đã quen từ lâu sinh lòng ngưỡng mộ, chẳng qua không chán ghét, chỉ vậy mà thôi.
Tựa như người đời đối với thư pháp, có người chung tình với lối viết thảo nhẹ nhàng vui vẻ tràn đầy, có người thích lối viết khải quy củ, cũng chỉ là sở thích cá nhân mà thôi, không phân chia cao thấp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận