Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1671 - Lại Thêm Một Mùa Tuyết Rơi (8)



Chương 1671 - Lại Thêm Một Mùa Tuyết Rơi (8)




Nàng ta sửng sốt một hồi, sau đó dường như lại đổi ý: “Để ta nghĩ lại đã, được không?”
Trần Bình An “ừm” một tiếng: “Đương nhiên.”
Nàng ta đột nhiên hỏi: “Ngươi cũng biết ta tên là gì à?”
Trần Bình An nhẹ giọng đáp: “Ta biết, hơn nữa ta còn biết rất nhiều câu đối Xuân ở những nơi không mấy quan trọng trong phủ đệ đều là do ngươi viết. Ta từng cố ý đi tìm, đáng tiếc nơi đó bây giờ đã đổi tên thànhphủ Xuân Đình, tất cả đều đã thay mới hết rồi.”
Nàng ta bỗng nhiên bật khóc.
Trần Bình An nói: “Xin lỗi.”
Nàng ta không nói gì, chỉ thút thít nỉ non.
Một trong những âm hồn trong đó sợ hãi và hoang mang từ đầu đến giờ là một nam tử trung niên làm tạp dịch có thói quen khom người khi nói chuyện với người khác, ông ta nói với giọng run run: “Thần tiên lão gia, tiểu nhân tên là Giả Cao, không biết tên của tiểu nhân cũng không sao, càng không cần phải nhớ. Tiểu nhân chỉ muốn có thể đến phần mộ cha mẹ để thắp nén hương, nhưng nơi đó hơi xa vì không phải thuộc địa phận Thạch Hào quốc mà là ở Xuân Hoa quốc, một nước chư hầu nhỏ của vương triều Chu Huỳnh. Nếu như thần tiên chê phiền thì thôi, tiểu nhân chỉ cần thần tiên lão gia có thể mở đàn Châu Thiên Đại Tiếu và Thuỷ Lục Đạo Tràng giúp chúng tiểu nhân tích lũy chút âm đức thuận lợi đầu thai chuyển thế. Tiểu nhân sẽ không oán hận Cố Xán nữa.”
Trần Bình An gật đầu nói: “Ta biết quê quán của ngươi và ta cũng sẽ đến Xuân Hoa quốc. Đến lúc đó ta sẽ gọi ngươi ra ngoài.”
Giả Cao lập tức khóc không thành tiếng, gập người tạ ơn: “Chi phí viếng mộ đành phải nhờ thần tiên lão gia tốn kém rồi, chỉ có thể đợi đến kiếp sau có cơ hội trả lại thôi.”
Trần Bình An quay lại cầm bầu rượu Dưỡng Kiếm lên, uống một ngụm rượu lớn mới đi về phía xa: “Chỉ vậy thôi à? Chỉ điều này thôi sao?”
Âm hồn nam tử trung niên lau mặt qua loa: “Đủ rồi ạ!”
Trần Bình An khẽ nhúc nhích khóe môi, sắc mặt căng lên, không nói gì.
Đột nhiên lại có một con quỷ khác xoa tay mỉm cười, đó là một nam tử tráng niên. Gã ta nịnh nọt nói: “Thần tiên lão gia, tiểu nhân không cầu xin đầu thai, cũng không dám yêu cầu thần tiên lão gia làm những việc vất vả đó. Tiểu nhân chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ, sẽ không tốn một đồng tiền Tuyết Hoa nào của ngài đâu, cũng sẽ không khiến ngài phải bận lòng.”
Trần Bình An nheo mắt lại, vẻ mặt vô cảm nói: “Triệu Sử, nói nghe xem.”
Nam tử tiền thân là quản sự nhỏ của phủ Xuân Đình, gã liếc mấy âm hồn nữ tử bên cạnh cười đen tối: “Tâm nguyện nhỏ duy nhất của tiểu nhân là có thể ở lại trong toà phủ đệ Tiên gia đó của thần tiên lão gia, sau đó có thể tiếp tục quản lý những tiểu nương phong trần như hồi còn tại thế. Chỉ là hiện giờ tiểu nhân tưởng tượng rất phong phú, tiểu nhân đang nghĩ có thể đi xuyên qua chỗ ở của các nàng, làm một số... việc của nam nhân. Hồi còn sống, tiểu nhân chỉ có thể nhìn trộm vài cái, cũng không dám nhìn cho đã mắt, hôm nay khẩn cầu thần tiên lão gia khai ân, có được không ạ? Nếu không được... tiểu nhân thật sự sẽ chết không nhắm mắt.”
Tiểu nương phong trần đầu tiên lên tiếng là thiếu nữ tên Bạch Ly Thảo, vẻ mặt khinh bỉ cười khẩy.
Trần Bình An gật đầu, khóe môi giật giật: “Được. Chuyện nhỏ.”
Người nọ cúi đầu khom lưng: “Thần tiên lão gia anh minh.”
Trần Bình An không xem cuốn sổ đó nữa, chỉ chậm rãi nói: “Triệu Sử cũng giống như tổ tiên, xuất thân từ đảo Thanh Hạp và là cựu quản sự cấp hai của phủ đệ Đăng Hoa. Ngoài việc kiểm soát việc ăn, mặc, ở, đi lại và tiền lương bổng lộc của hơn chục tiểu nương phong trần, mỗi năm còn có hai cơ hội rời khỏi hồ Thư Giản để đến khu vực nội thành và cùng biên giới Thạch Hào quốc để tìm kiếm đệ tử tạp dịch cho phủ đệ Đăng Hoa của đảo Thanh Hạp. Theo ghi chép bí mật của Hương Hoả phòng, chỉ có một chuyện có lẽ là thành tựu lớn nhất ở kiếp trước của ngươi, chính là việc ngươi từng xảy ra xung đột với một nữ tu vùng khác ở thành Vân Lâu. Dựa vào danh tiếng và mối quan hệ sâu rộng của ngươi ở đảo Thanh Hạp, ngươi đã xin tu sĩ bản xứ thành Vân Lâu làm nhục nàng ấy đến chết và ném xác xuống hồ.
Sắc mặt nam tử lúng túng, gã nói: “Làm trò cười cho thần tiên lão gia rồi.”
Trần Bình An bước vào phiến đá vôi, đưa tay nắm lấy cổ con quỷ này, mặt mày vô cảm nói: “Trò cười? Ta không thấy buồn cười.”
Cổ bị năm ngón tay của Trần Bình An siết chặt, âm hồn nam tử đó giống như bị dun trong chảo dầu, gã ta đau đớn gào lên thảm thiết: “Trần Bình An! Ngươi nói lời không giữ lời! Ta nguyền rủa ngươi…”
Trần Bình An giơ cánh tay lên cao treo nó lở lửng giữa không trung, không để cho âm hồn đang giãy dụa sắp chết nói nửa chữ, hắn chậm rãi nói: “Giữ lời à? Kiếp sau, ngươi muốn dựa vào bản lĩnh đối phó với nữ tu trẻ đi ngao du ở thành Vân Lâu thì chỉ cần đầu thai vào một nơi tốt là được. Về việc liệu ngươi có còn cơ hội này sau khi hồn phi phách tán nữa hay không thì ta không can thiệp được. Đúng rồi, ngươi còn nhớ tên của nữ tu ấy không? Ta nhớ nàng ấy tên là Ngụy Thanh Ngọc.”
Âm hồn trong tay Trần Bình An tan thành tro bụi, văng ra tứ hướng.
Trần Bình An đi ra khỏi phiến đá xanh, ho mấy tiếng trở lại phía sau án thư, nhìn về phía một nam một nữ bên phiến đá đó. Ban đầu là hai âm hồn lần lượt là mừng thầm và hoài nghi, không biết vì sao mà bắt đầu quỳ xuống dập đầu.
Một canh giờ sau.
Trần Bình An mở cửa bước ra khỏi nhà.
Tằng Dịch đã đứng ở cửa, nhìn thấy bóng dáng của hắn, y quay người lại kinh ngạc mừng rỡ nói: “ Trần tiên sinh, tuyết rơi rồi! Tuyết rơi dày đặc! Đây là trận đại tuyết đầu tiên ở hồ Thư Giản của chúng ta trong năm nay.”
(Đại tuyết: Một trong 24 tiết, thường vào khoảng ngày 6, 7, 8 tháng 12.)
Nhưng rất nhanh Tằng Dịch đã im lặng, có hơi cụt hứng.
Đối với đại tu sĩ như Trần tiên sinh mà nói, thế gian này tuyết có rơi hay không, rơi dày hay rơi ít thì có ý nghĩa gì chăng?
Trần Bình An ngẩng đầu.
Đôi tay ủ trong tay áo.
Tuyết rơi dày đặc mịt mờ.
Nhưng khi tuyết tan mới là lúc tiết trời lạnh nhất. Sau khi tuyết tan, đường sá sẽ trở nên lầy lội hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận