Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1680 - Lòng Người Bị Giam Cầm Trong Rào Cản (1)



Chương 1680 - Lòng Người Bị Giam Cầm Trong Rào Cản (1)




Trần Bình An từ từ nói: "Trong thành Lão Long có một đò ngang tên là Quế Hoa đảo, trong lịch sử có một lão lái đò rất có danh tiếng. Năm xưa lão đã truyền lại sào Đả Long, bên trên có khắc bốn chữ "có gì làm nấy", với tư cách là một trong những cách giúp đò ngang bình yên đi qua Giao Long Câu. Lúc ấy khi ta bắt một chuyến đò vượt châu đi tới Đảo Huyền sơn, đã từng được trông thấy nó. Tuy nhiên những hậu duệ của tu sĩ Quế Hoa đảo cũng không hiểu rõ, thực ra Trảm Khóa phù cũng chỉ được ghi chép bên trong một quyển sách cổ, chuyên môn áp chế loài Giao Long, bổ sung thêm bốn cái cổ triện "Vu Sư sắc lệnh" mới là một đạo phù nguyên vẹn. Đáng tiếc, lá bùa này ta có thể vẽ ra, uy lực của nó cũng không tệ, nhưng nếu không có thanh Kiếm Tiên đang đóng đinh ngươi trên cánh cửa thì cũng không giết được ngươi, có lẽ muốn vây khốn ngươi cũng là chuyện khó. Tuy nhiên bây giờ muốn đối phó ngươi lại là quá đủ, dù sao thì để viết xong một tấm Trảm Khóa Phù tràn ngập tinh khí thì đêm trước đó ta sẽ phải hao phí rất nhiều thời gian, công sức."
Trần Bình An cười nói: "Lúc trước ta từng mời ngươi ngồi xuống bàn một lát, phải chăng bây giờ ngươi đang hối hận vì không đồng ý không? Thật ra cũng không cần ảo não, bởi vì mưa trí của ngươi rõ ràng rất đơn giản, ta nhìn thấy tất cả mọi chuyện nhưng ngươi lại không hề biết. Năm đó ngươi và Cố Xán rời khỏi Ly Châu động thiên và ngõ Nê Bình khá sớm, vì vậy không biết lúc ta còn chưa luyện quyền đã giết Thái Kim Giản núi Vân Hà như thế nào, và suýt chút nữa giết chết Phù Nam Hoa thành Lão Long như thế nào."
Trần Bình An đưa tay chỉ đầu mình: "Vậy nên ngươi hóa thành hình người cũng chỉ phí công, vì ngươi không có cái này."
Chỗ phần lưng đang kề sát vào ván cửa của Thán Tuyết truyền tới một cơn nóng bỏng, nó đột nhiên tỉnh ngộ, hét to: "Đạo phù lục kia bị ngươi khắc lên trên cửa!"
Trần Bình An giơ ra ngón tay, ý bảo lúc nó nói chuyện không nên nói to như thế.
Trần Bình An cười hỏi: "Có phải rất kỳ quái không, tại sao ngươi không hề phát hiện ra sự tồn tại của một đạo phù lục cường đại như vậy?"
Trong nội tâm nó đau đớn đến cùng cực.
Trần Bình An tự hỏi tự đáp: "Bởi vì phù lục viết chưa hoàn chỉnh, thiếu một chút linh khí của phù đảm. Thứ nhất, phẩm cấp của Trảm Khóa Phù tương đối cao, hôm nay không phải ta không viết ra được, mà cái giá phải trả khá lớn. Thứ hai, khi được viết xong, dù sao ngươi cũng là cảnh giới Nguyên Anh, cực kỳ nhạy cảm với sự lưu chuyển của nguyên khí thiên địa, nói không chừng ngươi vừa gõ cửa đã không chịu bước vào phòng rồi. Không phải các ngươi gọi ta là tiên sinh phòng sổ sách sao? Ta cảm thấy không thể phụ lòng sự ưu ái của đảo Thanh Hạp các ngươi được, trái tim ngươi thủng một lỗ máu, vừa đúng lúc có thể bổ sung mấu chốt cuối cùng của đạo phù lục này."
Trần Bình An hỏi: "Ngươi cho rằng cái tên Thán Tuyết này là đặt cho ngươi miễn phí sao? Bây giờ chính là than tuyết vào lò rồi, chỉ tiếc ta không phải Cố Xán, không thân thiết với ngươi."
Trần Bình An vừa nói vừa kẹp lấy hai tấm bùa màu vàng từ bên trong vật một tấc ngay cạnh hắn: "Thật ra ta còn có hai lá bùa đã đã viết xong, ngươi phải làm sao bây giờ? Còn nắm chắc việc sẽ cùng ta đồng quy vu tận không? Ngươi nói thủ đoạn ẩn giấu của ta không phải hai thanh phi kiếm, thật ra ngươi chỉ nói đúng một nửa, ta và chúng nó làm bạn với nhau tới ngày hôm nay, đối mặt cường địch, chiến đấu sống chết vô số lần, ngươi không thể nào tưởng tượng được."
Phi kiếm Mồng Một và Mười Lăm bay vút ra từ bên trong hồ lô dưỡng kiếm, mũi kiếm lần lượt đâm trúng hai tấm phù đảm, linh quang chợt tỏa ánh sáng rực rỡ, giống như hai chiếc than hồng rực rỡ ấm áp.
Hai thanh phi kiếm, một thanh lơ lửng nơi mi tâm Thán Tuyết, tại huyệt Khuyết Trung.
Một thanh lơ lửng tại phần bụng của Thán Tuyết, bên ngoài Khí Hải.
Trần Bình An cười nói: "Không cần để ý, nhát kiếm cuối cùng kia không phải nhằm vào ngươi mà là nhằm vào khách không mời mà đến. Nhân tiện khiến cho ngươi hiểu được cái gì gọi là dùng đúng tác dụng, đỡ cho ngươi cảm thấy ta đang lừa dối ngươi."
Trần Bình An bước về phía trước mấy bước, lại hoàn toàn không để tâm tới nó đang bị đóng đinh trên ván cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, mỉm cười nói: "Để Chân Quân đợi lâu rồi."
Hóa ra Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mậu đã đứng bên ngoài từ lâu.
Lúc một vị Nguyên Tu đại tu sĩ tận lực ẩn nấp khí ở ở giữa tiểu thiên địa nhà mình, ngay cả Thán Tuyết cũng không hề phát hiện ra thì đáng lý ra Trần Bình An sẽ càng không biết được mới đúng.
Lúc thanh bán tiên binh kia ra khỏi vỏ lần nữa, Lưu Chí Mậu đang ở trong phủ Hoàng Ba cũng đã nhạy cảm phát hiện ra, chẳng qua lúc đó ông ta vẫn đang do dự, không muốn mạo hiểm đi nhìn lén kết cục.
Nhưng mà lúc mũi kiếm của thanh kiếm kia đâm xuyên qua cửa phòng, rốt cuộc Lưu Chí Mậu cũng không kìm nén được nữa, yên lặng rời khỏi mật thất trong phủ, đi tới sơn môn của đảo Thanh Hạp.
Lưu Chí Mậu đã đứng bên ngoài cửa trong thời gian khoảng một chung trà.
Trần Bình An nghiêng người: "Mời Chân Quân vào trong phòng ngồi."
Trong lòng Lưu Chí Mậu thở dài một tiếng, vẻ mặt vui vẻ bước vào bên trong, bước qua bàn đá màu xanh kia ngồi xuống bàn.
Trần Bình An đóng cửa lại lần nữa, tuy rằng động tác mở cửa, đóng cửa không lớn nhưng Thán Tuyết đáng thương bị thanh Kiếm Tiên xuyên thấu lại như rơi vào hầm băng, hơn nữa nó đang bị đạo phù lục viết trên ván cửa khắc chế, giống như đưa người vào trong chảo dầu nóng. Đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, lại là lửa cháy đổ thêm dầu, khiến cho nó thống khổ.
Trần Bình An lại ngồi đối diện Lưu Chí Mậu.
Lưu Chí Mậu cũng lấy ra cái bát trắng lần nữa, đặt bên bàn, nhẹ nhàng đẩy ra, đương nhiên ông ta đang đòi uống rượu: "Có khách nhân như Trần tiên sinh mới có chủ nhà như ta, đây là chuyện may mắn của đời người."
Trần Bình An vẫy tay một cái, hồ lô dưỡng kiếm bị khống chế trong tay, rót cho Lưu Chí Mậu một chén rượu, lần này không thể so với lần thứ nhất, vô cùng hào sảng, bát trắng đổ đầy rượu Ô Đề của tiên gia, nhưng hắn không lập tức đẩy chén rượu qua mà hỏi: "Nghĩ kỹ rồi sao? Hay là đã thương lượng xong với đảo chủ Đàm Nguyên Hướng đảo Ma Lạp rồi?"
Lưu Chí Mậu cười hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ Trần tiên sinh không đoán được lần đó Đàm Nguyên Hướng đi đàm phán với đảo Cung Liễu rồi, còn đàm phán không thành nữa sao?"
Trần Bình An lắc đầu hỏi: "Ta cũng không phải thần tiên, cũng không đoán được."



Bạn cần đăng nhập để bình luận